Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Ừm... Lâu chủ thuộc tầng lớp cao của Hoa Vũ Lâu, vì sao phải làm như vậy?”

Trác Phàm trong lòng rất vung sướиɠ, nhưng vẫn nên đề phòng có bẫy, hỏi rõ ràng thì tốt hơn.

Tần Thái Thanh trầm ngâm một lát, trong mắt hiện ra một tia lúng túng, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần hỏi nhiều, cứ làm đi là được!”

“Ồ, thế nhưng... Hoa Vũ Lâu canh phòng nghiêm ngặt, làm sao ta...”

Trác Phàm còn chưa nói xong, Tần Thái Thanh đã khoát tay nói: “Điểm ấy ngươi yên tâm, ta đã an bài tốt!”

Nói rồi, Tần Thái Thanh vung tay lên, một bức họa rơi xuống trong tay của Trác Phàm. Trác Phàm mở ra xem, đó là bản đồ địa hình của Hoa Vũ Lâu, phía trên còn dùng các loại màu sắc đánh dấu các lộ tuyến khác nhau, lít nha lít nhít, như một mạng nhện lớn.


“Địa hình của Hoa Vũ Lâu ngươi phải nhớ rõ, còn lộ tuyến của đội tuần tra và thời gian đổi ca cũng đều ký hiệu trông đó rồi. Lấy thân thủ của ngươi, chỉ cần đủ thông minh, bí mật lẻn vào trong không thành vấn đề!”

Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp lại, cầm bản đồ trên tay, trong lòng suy nghĩ.

Đây là cơ hội tuyệt vởi để đoạt được Bồ Đề Tu Căn, nhưng hắn lại lo trong đó có bẫy. Nếu Tần Thái Thanh sớm đã tra rõ ràng thân phận của hắn, thiết trí một cái bẫy để hắn chui vào, đến lúc đó có thêm mười tên cao thủ Thiên Huyền mai phục bên cạnh, cho dù hắn có cánh cũng khó mà bay ra được.


Chỉ là, cơ hội này thực sự rất khó có được!

Nếu không có Thanh Hoa lâu chủ hiệp trợ, hắn muốn chui vào Hoa Vũ Lâu cũng không phải chuyện dễ dàng!

“Ngươi quyết định chưa, làm hay không làm?”

Thanh Hoa lâu chủ nhìn vẻ mặt của Trác Phàm, trong lòng lo lắng không yên: “Tống công tử, chuyện xấu thì nên nói trước, nếu ngươi không chịu làm, để tránh việc này bị tiết lộ, ta sẽ phải móc hai mắt của ngươi, rút đầu lưỡi ngươi, chặt hai tay hai chân của ngươi đấy.”

“Ồ, vậy ta còn lựa chọn được sao?”

Trác Phàm khẽ cười một tiếng, trong tay lóe lên ánh sáng, thu phần bản đồ kia vào trong nhẫn trữ đồ: “Nhưng mà Thanh Hoa lâu chủ, ngươi cũng quá độc ác đấy. Ngươi chém đứt hai tay hai chân, lại móc mắt ta, rút đầu lưỡi ta, không bằng để ta chết đi còn thống khoái hơn!”

Biết Trác Phàm đã đáp ứng, Thanh Hoa lâu chủ cũng thả lỏng trong lòng, cười nói: “Tần Thái Thanh ta sẽ không tùy tiện lấy mạng người khác, chỉ là ngươi đã nhìn thấy bản vẽ này, lại không thay ta làm việc. Đề phòng bí mật tiết lộ, ta tất nhiên phải rút đầu lưỡi móc hai mắt ngươi,. Còn chặt đứt tứ chi, là sợ ngươi viết cho người khác nhìn!”

Trác Phàm trợn mắt cạn lời, không khỏi bĩu môi: “Chân có thể viết chữ à!”

“Vậy cũng không chắc chắn, Tống công tử là kỳ nhân, ai biết ngươi sẽ làm ra được chuyện gì?”

Tần Thái Thanh che miệng bật cười. Dù có mạng che mặt che mất, nhưng vẫn xinh đẹp không thể tả.

Trác Phàm cũng bật cười cảm thán trong lòng.

Ngược lại thì Hoa Vũ Lâu này toàn là mỹ nữ nha, đáng tiếc người này so với người khác còn độc hơn. Chỉ có điều chuyện này hắn cũng hiểu được, đây là thế giới của cường giả, nam nhân lộng quyền. Nếu Nữ nhân tâm không đủ độc, không đủ hung ác, làm sao có thể đứng sừng sững trên thế giới này?

Giống tiểu nữ hài đơn thuần như Tiết Ngưng Hương vậy, nếu không phải nàng ta gặp phải đại ma đầu là hắn, hiện tại chắc đã bị U Minh Cốc xem thành lô đỉnh luyện hóa rồi!

Nghĩ đến chỗ này, Trác Phàm không khỏi lại nhớ tới lúc trước ba người ở dãy núi Vạn Thú sống cuộc sống không buồn không lo. Đó đại khái là khoảng thời gian thoải mái nhất, thư thái nhất trong hai đời làm người hắn.
“Tống công tử, vậy chúng ta cũng quyết định, tối nay ngươi động thủ luôn đi.”

“Nhanh vậy sao?”

Trác Phàm giật mình, nhìn vào ánh mắt Tần Thái Thanh. Mặc dù hắn vô cùng sốt ruột muốn có được Bồ Đề Tu Căn, nhưng cũng không cấp bách đến mức ấy. Ai dè Thanh Hoa lâu chủ này còn gấp hơn cả hắn!

“Tống công tử, ngươi có chỗ không biết!”

Mi tâm của Tần Thái Thanh nhăn lại thật sâu, thở dài nói: “Bình thường Bồ Đề Tu Căn đều do tổng lâu chủ của chúng ta đích thân bảo quản, hàng năm chỉ có lúc âm nguyệt, cả một tháng âm đó nàng mới bế quan tu luyện, đặt Bồ Đề Tu Căn ở trong Hộ Bảo các. Nàng cũng sắp xuất quan rồi, thời gian của chúng ta không còn lại nhiều!”

“Mỹ nữ đệ nhất Thiên Vũ, Sở Khuynh Thành?”

Hàng lông mày của Trác Phàm nhíu lại, thản nhiên nói: “Nàng có tu vi gì?”
Tần Thái Thanh luôn quan sát nhất cử nhất động của Trác Phàm, thấy hắn không có cái gì dị thường, trong mắt hiện vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời: “Nàng là sư muội của ta, tu vi bây giờ hẳn là Thiên Huyền tam trọng cảnh!”

Thiên Huyền tam trọng, chắc có thể đối phó!

Trác Phàm suy nghĩ một lát, tròng mắt ngưng tụ, gật đầu nói: “Được, tối nay hành động!”

Tần Thái Thanh vui mừng, vung tay lên, một mùi hương phiêu tán ra ngoài. Đổng Thiên Bá và Đổng Hiểu Uyển ngửi được cỗ mùi thơm kỳ dị này, đều chậm rãi tỉnh lại.

Ứớc định của Trác Phàm và Thanh Hoa lâu chủ, tất nhiên bọn họ không biết. Mà Tần Thái Thanh giải thích xong, bọn họ cũng cho rằng bởi vì lần đầu bọn họ uống rượu bổ như thế nên mới bị ngất xỉu, quá bổ không tiêu nổi, say này thì không có việc gì.

Tiếp đó, mọi người lại khách sáo vài câu, Tần Thái Thanh liền uyển chuyển tiễn khách. Mục đích của nhóm Đổng Thiên Bá đã đạt được, tự nhiên vui vẻ rời khỏi nơi này. Lúc đi qua cửa, hai tiểu cô nương kia cũng không dám nói nửa câu ác ngôn đối với bọn hắn nữa.


Nhưng sau khi ba người rời khỏi Thanh Hoa Lâu khoảng chừng trăm thước, Trác Phàm khé híp mắt lại, búng ngón tay một cái, một viên đan dược ẩn khí tức liền bay lên bầu trời. Sau một khắc, chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ từ trong cơ thể Trác Phàm bay ra, nuốt viên ẩn khí tức đan vào, sau đó lại bay trở về bên trong Thanh Hoa Lâu.


Hắn ngược lại muốn nhìn xem, trong hồ lô của Thanh Hoa lâu chủ đến cuối cùng bán thuốc gì!


Huyết Anh trông giống như một u linh nho nhỏ, lần nữa lẻn vào trong phòng tiếp khách lúc nãy mà không hề bị ai phát hiện ra. Ở nơi đó, Thanh Hoa lâu chủ vãn đang ngồi tại chủ vị.

Đột nhiên, có tiếng ho nhẹ vang lên, một bóng người quen thuộc chậm rãi xuất hiện sau lưng Tần Thái Thanh.



Advertisement
';
Advertisement