vừa rồi Đổng huynh còn nói muốn quyết chí tự cường, sao bây giờ lại mang huynh đệ tới chỗ như thế này?”
“Ta mang đệ đến chỗ thế nào cơ?” Đổng Thiên Bá thấy mơ màng chẳng hiều ý hắn nói gì.
Trác Phàm cười xấu xa liếc hắn ta một cái, chỉ vào tấm biển treo trên cửa cổng, nói to: “Đổng huynh, không phải huynh biết rõ mà giả bộ hồ đồ đấy chứ, huynh cho rằng ta không biết chữ à, nhìn phía trên đi, thanh... lâu...”
Ưm ưʍ..!
Trác Phàm chưa nói xong thì đã bị Đổng Thiên Bá bịt miệng lại, hắn ta thấp giọng mắng: “Im miệng, ở đây là Hoa Vũ Thành, địa phương này do một đám nữ nhân làm chủ, sao có thứ đó tồn tại được?”
“Hờ, vậy đó là...”
Trác Phàm nháy mắt vô tội mấy cái, chỉ lên cái bảng hiệu kia.
Đổng Thiên Bá ngẩng đầu nhìn theo hướng hắn chỉ, sắp khóc đến nơi, hắn ta run giọng nói: “Đại ca, huynh làm ơn nhìn cho kỹ giùm ta, đây không phải là thanh... Đó là Thanh Hoa Lâu mà!”
Lúc này, Trác Phàm mới nhìn kỹ lại, hóa ra trên bảng hiệu treo một khối lụa đỏ, vừa lúc bị gió thổi bay lên nên che mất chữ “Hoa”.
Nơi này chính là Thanh Hoa Lâu đứng đầu trong Hoa Vũ thập ngũ lâu. Mà Thanh Hoa lâu chủ, hắn cũng đã từng gặp, chính là vị Tần Thái Thanh kia!
“Ha ha ha... thì ra là Thanh Hoa Lâu. Ta còn tưởng rằng tú bà của chỗ nào mà không có học thức thế chứ, ngay cả tên cũng lười đặt, trực tiếp gọi là thanh lâu...”
“Đệ còn nói nữa!” Đổng Thiên Bá hung hăng nguýt hắn một cái cháy mặt, nhìn quanh hai bên, thấy không có ai nghe được mới thở phào một hơi nhưng trên người hắn ta đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Dám ở địa bàn của Hoa Vũ Lâu nhắc đến hai chữ “Thanh lâu” thực sự tìm chết đấy!
Đổng Hiểu Uyển chu miệng, liếc hai người rồi lạnh lùng nói: “Hừ, nam nhân không có ai tốt hết. Ta nói cho các huynh biết, về sau hai người không ai được phép đi loại địa phương kia.”
Trác Phàm nhịn không được cười lên, ngươi muốn quản thì quản ca ngươi được rồi. Lão tử với ngươi không thân không quen, ngươi muốn quản ta là quản được chắc? Lão tử thích đi nơi nào, liền đi nơi đó.
“Đổng huynh, sao đột nhiên huynh lại muốn dẫn ta đến Thanh Hoa Lâu?”
Không thèm để ý đến Đổng Hiểu Uyển, Trác Phàm nhìn Đổng Thiên Bá hỏi.
Mi tâm Đổng Thiên Bá nhăn lên một cục, rộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng có: “Huynh đệ, chuyện của mấy ngày nay ta đều xem xét kỹ lại, sở dĩ chúng ta liên tiếp gặp phải sát cơ, nguyên nhân là vì đã đắc tội đến Tiếu Đan Đan của Mẫu Đơn Lâu.”
“Trong mười lăm lâu của Hoa Vũ, lâu chủ Thanh Hoa là người bình dị gần gũi nhất, cũng dễ nói chuyện nhất. Ta định mời bà ra mặt, hóa giải đoạn ân oán này. Nếu không, hai nhà chúng ta hòa thượng chạy nhưng miếu không chạy được, sớm muộn gì cũng sẽ có nguy cơ bị diệt tộc!”
Trác Phàm nghe được lời này thì khinh thường cười lạnh, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Nếu lâu chủ Thanh Hoa thật sự có ý giúp bọn hắn, thì trong thời gian ngắn đã không buông thả mặc cho Tiếu Đan Đan giương oai. Mà mục đích bà ta làm như vậy, Trác Phàm phỏng đoán chắc vì muốn thăm dò thân phận của hắn.
Nhưng như thế cũng tốt, Trác Phàm cũng muốn tự mình xem xem Thanh Hoa lâu chủ này còn có bao nhiêu nghi ngờ đối vói hắn. Có phải sau trận giao chiến giữa hắn và Nghiêm Phục thì bà ta đã hết nghi ngờ hay không!
Nghĩ tới đây, Trác Phàm cười gật đầu nói: “Vẫn là Đổng huynh suy nghĩ chu đáo, hai nhà chúng ta đúng thật nhất định phải đi bái kiến Thanh Hoa lâu chủ một chút.”
“Tốt, huynh đệ cũng đã đồng ý với chủ trương của vi huynh, vậy vi huynh đi đưa bái thϊếp đây!”
Đổng Thiên Bá cười lớn, lấy một tấm thϊếp mời màu đỏ ra, đi đến cửa Thanh Hoa Lâu. Ở cửa Thanh Hoa Lâu có hai tiểu cô nương tu vi Tụ Khí cảnh trấn giữ.
Đổng Thiên Bá vừa đi tới đã khom lưng thành 90 độ, hai tay trình lên thϊếp mời: “Mời cô nương thông bẩm một tiếng, huynh muội Đổng gia Đổng Thiên Bá, Đổng Hiểu Uyển, cùng với Tống gia, Tống Ngọc công tử, có chuyện quan trọng muốn bái kiến Thanh Hoa lâu chủ!”
“Hừ, gia tộc nhị tam lưu mà muốn gặp được lâu chủ nhà chúng ta sao, nào có chuyện dễ dàng như vậy?” tiểu cô nương hừ nhẹ, mặt mũi đầy vẻ khinh thường.
Đổng Thiên Bá đỏ bừng mặt, nhưng vẫn khom người, không dám đứng dậy. Chỉ có hai tiểu cô nương, nhìn chằm chằm hắn khinh miệt.
Đổng Hiểu Uyển cắn nhẹ môi dưới, thở dài, cũng không biết phải làm thế nào.
Mặc dù nàng cảm thấy ủy khuất thay ca ca, nhưng không còn cách nào khác, gia tộc bình thường muốn gặp bảy thế gia, thì đều phải chịu đựng loại khuất nhục này.
Nhưng Trác Phàm không có tính nhẫn nại tốt như vậy, thừa dịp Đổng Hiểu Uyển không chú ý, hắn sải bước đi lên. Đổng Hiểu Uyển căn bản không kịp ngăn cản hắn, hắn đã tiến đến trước mặt hai tiểu cô nương kia.
“Hai vị cô nương, các ngươi biết Tiếu Đan Đan không?”
Liếc nhìn nhau rồi một tiểu cô nương nhìn Trác Phàm nói: “Tỷ ấy là sư tỷ của chúng ta, ngươi biết tỷ ấy? Dù ngươi biết tỷ ấy, nhưng tỷ ấy là người Mẫu Đơn Lâu, còn chỗ này là Thanh Hoa Lâu, chúng ta sẽ không vì nể thể diện của tỷ ấy mà thông báo giúp các ngươi đâu.”
“Ha ha ha... Ta cũng không phải đến đi cửa sau, chỉ có điều, các ngươi chưa nghe nói sao, nàng ta trên đường phố đã bị một người nam nhân lột sạch y phục, chỉ sót lại mỗi tấm lụa che mặt là chưa bị lột.”
Mí mắt hai người run lên, nhẹ gật đầu.
“Hắc hắc hắc... Nam nhân kia chính là ta!”
Trác Phàm cười lạnh, sau đó đột nhiên lộ ra một nụ cười tà ác: “Các ngươi có tin không, nếu hai ngươi vẫn không chịu đi thông báo, lão tử sẽ lột sạch các ngươi, rồi ném trên đường cái phơi nắng!”
Hai người đồng loạt sợ hãi lui lại hai bước, hét lớn: “Ngươi dám, ỏ đây là Thanh Hoa Lâu.”
“Có gì khác nhau?”
Trác Phàm nhìn hai người chằm chằm. Đột nhiên, trong mắt hắn lóe qua tia sát ý, một luồng nguyên thần chợt dao động xẹt qua hai người.
Hai người không biết vì sao lại cảm thấy toàn thân phát lạnh, sâu trong đáy lòng sinh ra nỗi sợ hãi cực kỳ lớn.
“Ngươi... Ngươi đợi đó, ta đi thông báo cho lâu chủ!”
Rốt cuộc cũng không chịu nổi ánh mắt lạnh như băng của Trác Phàm, một tiểu cô nương chạy nhanh như bỏ trốn, chỉ để lại một tiểu cô nương khác sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào Trác Phàm, bị dọa đến mức hai chân run rẩy.
Đổng Thiên Bá vừa đỡ trán, vừa bất đắc dĩ thở dài.
Lần này gặp lại Tống Ngọc, Đổng Thiên Bá luôn cảm thấy vị huynh đệ này không giống với dáng vẻ ban đầu. Không chỉ thực lực tăng nhiều, mà cả tính cách cũng thay đổi trở nên cường thế, đến mức bảy thế gia hắn cũng bắt đầu không thèm để vào mắt.
Vì vậy lúc hắn ta bước lên đưa bái thϊếp đã dặn muội muội của hắn để ý vị huynh đệ này cho thật kỹ. Nhưng vẫn không kịp, vừa không cẩn thận cái đã gây ra rắc rối rồi.
Chúng ta tới để tìm kiếm sự che chở, ngươi làm như vậy người ta không làm thịt ngươi là tốt lắm rồi, còn nói gì đến việc có thể giúp ngươi?
Trác Phàm không thèm quan tâm, còn có chút đắc chí nhìn về phía Đổng Thiên Bá nói: “Đổng huynh, đối phó với loại người mắt chó coi thường người khác này, thì biện pháp hữu dụng nhất chính là đe dọa!
“Hiền đệ, ngươi...” Đổng Thiên Bá chợt không biết nói gì, bất đắc dĩ thở dài lắc đầu.
Hiện tại hắn ta chỉ hy vọng vị Thanh Hoa lâu chủ kia đại nhân đại lượng, đừng có chấp nhặt với bọn họ...