”
Nói rồi dyb mang theo mọi người đi đến hậu viện mà Trác Phàm vừa nhìn thấy xe ngựa liền lập tức chui vào. Tìm lung tung một hồi đem dược liệu cần thiết ném ra.
Không có một chút cảm giác ổn trọng nào giống như một tiểu tử hành sự.
Điểm này Sở Sở nhìn đến không có gì nhưngg huynh muội Đổng Thiên Bá lại không khỏi có chút sững sờ. Người này cùng Trác Phàm khí chất âm trầm tàn nhẫn hôm qua hoàn toàn ngược lại.
Có điều rất nhanh, Đổng Thiên Bá đã thông suốt, tâm lý âm thầm thở dài nói: “Aiz, xem ra ái tình thật sự có thể biến một nam nhân thành ngu ngốc. Huynh đệ ngươi luân hãm rồi!”
Trác Phàm không để ý người khác nghĩ như thế nào chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt Sở Sở, giống như hài tử cười nói: “Sở Sở tỷ tỷ, người nhìn kỹ!”
Nói rồi trên tay đột nhiên toát ra một đám nguyên lực chi hỏa mày đỏ thẫm, tiếp theo đem mười mấy loại dược liệu đều ném vào. Thế mà những dược liệu này sau khi vào đều phân từng tầng thứ rõ ràng không chút nào lẫn lộn cùng một chỗ.
“Lực nắm giữ tinh chuẩn rất tốt!”
Tròng mắt Đổng Thiên Bá nhịn không được co rút lại, không khỏi sợ hãi kêu lên.
Cho dù là luyện đan sư tam phẩm, một lần duy nhất cũng có thể khống chế nhiều nhất là chín loại dược liệu, đó đã là cực hạn. Thế nhưng mà Trác Phàm có thể dễ dàng nắm giữ mười mấy loại như thế, lộ ra đã siêu việt luyện đan sư tam phẩm, thậm chí là tứ phẩm hoặc ngũ phẩm.
Mà luyện đan sư tứ phẩm chỉ có thế gia nhị lưu mới có, ngũ phẩm càng là biểu trưng cho thế gia nhất lưu. Còn luyện đan sư trên ngũ phẩm chỉ có nhân tài bảy thế gia mới nuôi dưỡng nổi.
Đổng Thiên Bá quả thực không thể tin lần này gặp lại Tống Ngọc chẳng những thực lực của hắn tiến nhanh mà kỹ nghệ luyện đan cũng có tiến bộ kinh người.
Nếu năm đó hắn có chút tài năng này thì dù là xuất thân ở gia tộc tam lưu, lão gia tử cũng sẽ không ghét bỏ. Đôi mắt Đổng Hiểu Uyển càng nhìn càng có dị sắc bên trong.
Sở Sở khẽ gật đầu trong đôi mắt lần đầu xuất hiện vẻ tán thưởng. Lấy tuổi của Trác Phàm mà có tạo nghệ như vậy thật sự là đáng quý!
Nhưng mà Trác Phàm cũng không phải chỉ cần tán thưởng như vậy là đủ. Chỉ có làm cho Sở Sở chấn kinh, có lòng tin đối với luyện đan thuật của hắn mà có thể đem Bồ Đề Ngọc Dịch giao cho hắn.
Đến lúc đó, hắc hắc hắc…
Trong lòng nghĩ như vậy, Trác Phàm Trác Phàm đột nhiên ngưng tụ, bàn tay hung hăng nắm chặt. Chỉ một thoáng tất cẩ dược tài ở trong ngọn lửa màu đỏ thẫm kia đồng loạt chộp vào trong lòng bàn tay, đã nháy mắt dập tắt. Chỉ bay ra một chút khói bui nhàn nhạt.
“Ngươi làm gì?”
Đổng Thiên Bá giật mình, hơi có chút đáng tiếc nói: “Còn tưởng rằng tiểu tử này có tiến bộ, tại sao ngay cả luyện đan thông thờng cũng không biết? Ngươi bỗng nhiên đem tất cả dược tài tập trung một chỗ, hỏa diễm cũng bị tắt. Quả thực chính là đem tất cả dược tài đều bị hủy đi.”
Sở Sở nhìn thấy tất cả cũng lắc đầu khẽ cười một tiếng.
Tiểu tử này vẫn là hài tử mạo xưng đây, tâm tính không có làm sao có thể luyện đan?
Thế mà ngay tại lúc mọi người đang làm một mặt đáng tiếc thì Trác Phàm lại nhếch miệng lên, lộ ra một đường cong thần bí: “Thân là một luyện đan sư chính ta có hủy dược tài hay không, ta còn không biết lại đợi các ngươi nhắc nhở hay sao?”
Trác Phàm không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ đắc ý, chậm rãi vươn bàn tay ra.
Chỉ một thoáng, một đạo hồng quang chói mắt lóe lên liền biến mất. Sau một khắc chỉ thấy một viên đan hoàn tròn sáng màu đỏ thẫm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Làm sao có thể, đan dược thế mà lại luyện thành?”
Đổng Thiên Bá không khỏi sợ hãi, hoàn toàn không tin đây là sự thật. Vi phạm thủ pháp quy tắc luyện đan như thế mà vẫn luyện thành linh đan.
Hơn nữa nhìn màu sắc đan dược này, ngửi đan hương mặc dù chỉ là nhị phẩm đan nhưng tuyệt đối là tồn tại cực phẩm bên trong nhị phẩm. Thậm chí những cực phẩm đan ngoài kia cũng cùng đan dược này có sự chênh lệch rất xa.
Hoặc có thể dùng siêu phẩm đan để hình dung!
Tròng mắt Sở Sở cũng không khỏi co lại trong đôi mắt lần đầu tiên sinh ra thần sắc chấn kinh. Thủ pháp luyện đan dạng này cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Trong lòng cười trộm không thôi, luyện đan chi thuật này tên là Nhất Chưởng Càn Khôn chính là bí thật bên trong Cửu U Bí Lục có thể đem dược tính bên trong của đan dược bảo lưu trên diện rộng nhất lưu lại, luyện ra vượt qua cả cực phẩm đan dược.
Đừng nói tại Phàm giai này mà xem như ở Thánh Vực cũng tuyệt đối không có người biết được.
Thượng Cổ bí thuật há lại để cho phàm phu tục tử nhìn trộm một hai? Nếu không phải muốn thu được Bồ Đề Ngọc Dịch kia thì hắn cũng không muốn đem bí thuật này công khai trước mặt mọi người.
Phải biết bí thuật như thế đối với người khác có lẽ là không có gì nhưng đối với luyện đan sư mà nói nhất định sẽ làm cho không ít người chạy theo như vịt. Đến lúc đó chỉ sợ hắn sẽ gặp phiền phức.
Nhưng mà vậy cũng nói sau, điều quan trọng nhất là lấy được tín nhiệm của Sở Sở.
Đem viên đan hoàn đỏ thẫm kia đến trước mặt Sở Sở, Trác Phàm cười hì hì nói: “Sở Sở tỷ tỷ, ta nhìn tay người rét lạnh, viên Ôn Dương Đan này tặng cho người đi.”
Sở Sở tiếp nhận đan hoàn, đầu mi nhếch lên lại mỉm cười một tiếng: “Ý tốt của ngươi ta xin ghi nhận nhưng mà loại đan dược nhị phẩm như Ôn Dương Đan này không có tác dụng đối với ta!”
“Vậ cũng chưa chắc, người không thử một chút làm sao biết được đây?”
Nhìn thấy nụ cười thần bí của Trác Phàm kia, trong lòng Sở Sở nghi hoặc nhưng mà trong lòng nàng cũng thực sự ngác nhiên khi viên đan hoàn này được dùng thủ pháp đặc biệt luyện ra được, sẽ cùng đan dược hắn làm ra có gì khác biệt. Sau khi trầm ngâm một trận liền nhét vào miệng.
Thế mà đan dược mới đưa bên môi, thân thể Sở Sở đã không ngăn được chấn động, trong đôi mắt đã hoàn toàn bị thần sắc kinh hãi lấp đầy. Ánh mắt kia khó có thể nói lên lời, để người khác không rõ ràng cho lắm…