“Xú tiểu tử thật lớn mật!
Chờ lão tử thu nhập nhóm bà cô này thì sẽ đến thu thập ngươi.”
Lâm Thiên Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trác Phàm hồi lâu. Trong mắt đột nhiên lóe một tia sát ý. Thân là người của bảy thế gia ngự hạ, ở đâu không phải là nhìn thấy ánh mắt kính sợ của mọi người?
Ánh mắt khinh miệt giống như Trác Phàm này, chỉ cần lộ mảy may chính là đại bất kính đối với bọn họ. Vậy thì phải chết, đây cũng là quy củ của toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc.
Dường như phát giác ra được sát ý trong mắt hắn, Đổng Thiên Bá không khỏi kinh hãi, mặt lo lắng thở dài nhìn về phía Trác Phàm.
“Ha ha ha...một con tôm tép nhãi nhép, Đổng huynh không cần quá để ý.”
Hoàn toàn cảm nhận được không khí chung quanh nhưng Trác Phàm vẫn cười nhạt như cũ nói.
Câu nói này thanh âm tuy nhỏ nhưng truyền rõ ràng vào trong tai mọi người.
Chỉ một thoáng, sắc mặt mọi người cùng nhau đại biến. Tất cả mọi người đều biết tôm tép nhãi nhép trong miệng Trác Phàm là chỉ người nào. Thế nhưng bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra thiếu niên chó thực lực Đoám Cốt cảnh nhất trọng này cũng dám nói ra ở trước mặt.
Quả nhiên là kẻ ngu, ngay cả nhười của bảy thế gia ngự hạ cũng dám trào phúng.
Mọi người không biết làm sao đành lắc đầu thở dài, có chút thương hại nhìn Trác Phàm một chút. Hôm nay tiểu tử này chết chắc.
“Ha ha ha... Thiên Vũ ca, hôm nay ngươi bị một kẻ ngu chế giễu.”
Tiếu Đan Đan dường như còn ngại chuyện này lhông đủ lớn, không khỏi xùy cười một tiếng, nhìn về phía Lâm Thiên Vũ.
Gương mặt Lâm Thiên Vũ co quắp mạnh mẽ, hung tợn nhìn chằm chằm Trác Phàm, cắn răng nói: “Hừ, một tên làm càn nói bậy, vi huynh có thể không thèm để ý. Nếu không cứ đem tiểu ny tử kia về tay rồi lại thuận tay giải quyết hắn.”
Lâm Thiên Vũ vừa dứt lời, đạp chân xuống.
Sưu!
Trong nháy mắt bóng người biến mất giống như một cơn gió. Tiếng cười to của hắn vang vọng bên tai mọi người: “Ha ha ha... Một kiện y phục cuối cùng để bổn công tử thưởng thức cô nương thật tốt đi.”
Đổng Hiểu Uyển nghe xong sợ hãi cuộn tròn rúc vào một chỗ, hai tay chăm chú giữ chặt lấy kiện quần áo cuối cùng của mình.
Đổng Thiên Bá cùng bốn lão giả thì đều ngưng trọng thủ hộ tại bên người nàng. Chỉ có Trác Phàm mặt đầy bình tĩnh, tự đắc khoan thai đứng ở nơi đó. Dường như chuyện này cơ bản không có quan hệ gì với hắn vậy.
Bỗng nhiên một tiếng xé gió vang lên. Mọi người còm chưa kịp phản ứng, bóng người Lâm Thiên Vũ đã nháy mắt tiến đến gần trước người Đổng Hiểu Uyển, duỗi ra ma chưởng hướng về một kiện quần áo cuối cùng của nàng. Thậm chí khóe miệnh của hắn còn mang theo vẻ tươi cười.
“Hắc hắc hắc, đắc thủ!”
“Nghĩ hay lắm!”
Bỗng nhiên một câu khinh thường hừ nhẹ truyền vào trong tai hắn.
Lâm Thiên Vũ không khỏi sững sờ nhưng không đợi hănd kịp phản ứng, sấm sét nổ vang, Lôi Âm Thiết Quyền chói tai đã đột nhiên nện trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Thậm chí hắn còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị oanh một tiếng bị đập bay ra ngoài, lăn lộn mấy vòng té xuống đất. Chờ đến lúc hắn đứng lên, gương mặt đã sớm sưng đỏ một khối.
“Chuyện gì xảy ra?”
Trong nháy mắt đó, động tác vủa hai người quá nhanh, tất cả mọi người không thấy rõ phát sinh chuyện gì. Bọn họ chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn đã phát hiện Lâm Thiên Vũ kia đần độn u mê bất ngờ ngã thành một đống trên đất trống cách đó mười mét. Mà ở trước người Đổng Hiểu Uyển đang để một nắm đấm. Chủ nhân của quyền đầu kia chính là Trác Phàm.
“Ngươi... Đánh trúng hắn?” Đổng Thiên Bá kinh dị nhìn Trác Phàm, quả thực không thể tin được đây là sự thật. Hắn cùng bốn vị trưởng lão liên thủ còn không bắt được bóng người tiểu tử kia. Thế mà Trác Phàm vừa ra tay đã đem hắn đánh bay?
Không nói đến việc Trác Phàm chỉ là một Đoán Cốt cảnh nhất trọng làm thế nào đem một cao thủ Đoán Cốt cảnh thất trọng đánh bay mà chỉ nói hắn làm sao có thể bắt được tốc độ của người kia đã để cho tất cả bọn hắn không khỏi kinh hãi.
Trác Phàm thờ ơ gật đâu một cái, giả bộ xoa xoa quyền đầu có chút đau, cười khẽ một tiếng: “Lúc vừa rồi thật sự có cái gì đó đυ.ng vào nắm tay ta nên ta đem hắn đánh bay đi. Ai da, thật đau tay.”
Nghe được lời này tất cả mọi người lhông khỏi sững sờ, Đổng Thiên Bá vừa ngạc nhiên vừa cười to lên: “Ha ha ha!
Quá tốt rồi, huynh đệ cuối cùng làm sao mà ngươi làm được. Vi huynh ngay cả cái bóng của hắn cũng không thấy?”
“Cần phải nhìn sao?”
Trác Phàm nhíu mày, cười thần bí nói: “Mục tiêu của hắn chẳng phải ở đây sao. Ôm vây đợi thỏ không phải vừa vặn làm con thỏ ngu ngốc kia đυ.ng vào trên cây sao?”
Lời vừa nói ra, toàn bộ nhân tài bừng tỉnh đại ngộ.
Trước đó bọn họ cũng quá để ý đến thân pháp cùa Lâm Thiên Vũ cho nên mới bị hắn một mực dẫn mũi dắt đi. Thế nhưng dù thân pháp của hắn có nhanh thì mục tiêu cuối cùng chỉ là Đổng Hiểu Uyển. Chỉ cần nhìn chằm chằm hdu liền có thể.
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi thổn thức. Đạo lý đơn giản như vậy vì sao bọn họ không nghĩ ra chứ?
“Đại tài!”
Một vị trưởng lão nhìn Trác Phàm, tán thưởng từ đáy lòng nói: “Tống công tử thật là đại gài. Khó trách công tử nhà ta tôn sùng các hạ như thế.”
“Ha ha ha... Muội muội ngươi nhìn đi. Ta đã nói Tống lão đệ tài đức nhiều mặt, lần này ngươi nhìn đi. Lần này nếu không có hắn thì ngươi sẽ phiền phức to.” Đổng Thiên Bá cười lớn một tiếng, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Gương mặt Đổng Hiểu Uyển thì ửng đỏ nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt lộ vẻ cảm kích.
Trác Phàm chậm rãi khoát tay, hướng Đổng Thiên Bá đưa một ánh mắt: “Đổng huynh, chuyện này có thể coi như xong hay không cũng không phải ngươi nói là được.”
Nhìn đến phương hướng ánh mắt Trác Phàm đang nhìn, Đổng Thiên Bá dfột nhiên giật mình vội vã bước đến trước mặt Tiếu Đan Đan, cười nói: “Vị tiểu thư này, mấy người chúng ta đã may mắn ngăn được Lâm công tử một lần. Nghĩ rằng đệ tử Hoa Vũ Lâu nói không thể không giữ lời. Vậy chuyện này coi như quên đi. Tại hạ xin mang theo muội muội trở về trước.”
Đổng Thiên Bá đang muốn dẫn người rời đi thì một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Tiếu Đan Đan liếc xéo mọi người, khóe miệng nhếch lên một đường cong kỳ dị: “Chuyện này bản cô nương không truy cứu nữa nhưng e rằng Thiên Vũ ca dường như sẽ không dễ dàng thả các ngươi đi đâu.