“Đan Đan, xảy ra chuyện gì?”
Công tử áo trắng kia không có nhìn Đổng Thiên Bá một chút nào mà đi đến bên người Hồng y nữ tử. Mà Hồng y nữ tử lại khinh miệt liếc cả đám người Đổng gia, cười ra tiếng: “Không có gì, chỉ là bị mấy con chó đui mù làm bản cô nương mất hết nhã hứng.”
“Há, lại dám đắc tội Tiếu đại tiểu thư của Mẫu Đan Lâu chúng ta, thật đúng là đui mù, ha ha ha…”
Công tử áo trắng kia lắc đầu, cười khẽ một tiếng.
Mà câu này hắn vừa dứt thì tất cả mọi người đều bất giác giật mình, ngay cả Đổng Thiên Bá vừa đứng dậy, trong mắt càng co rút lại, cả kinh kêu lên: “Cái gì, Mẫu Đan Lâu một trong thập ngũ lâu của Hoa Vũ sao?”
Nói rồi Đổng Thiên Bá kinh ngạc nhìn Đổng Hiểu Uyển bên cạnh một chút, trong mắt nàng là vẻ sợ hãi thật sâu cuối cùng mới rõ hết tất cả.
Khó trách muội muội luôn cương nghị sẽ chịu khuất nhục như thế, chọc vào bảy thế gia ngự hạ có người nào không chịu nhục được? Nếu không nghênh đón bọn họ nhất định là tràng diện nhà tan cửa nát.
“Uyển Nhi, làm sao ngươi…” Đổng Thiên Bá khẽ cắn môi nhìn muội muội than thở. Đổng Hiểu Uyển mặt mũi cũng tràn đầy nước mắt, trong lòng vô cùng uỷ khuất. tdd liếc mắt nhìn Đổng Thiên Bá cười lạnh, trong mắt loé lên một tia cười xem kịch vui: “Vừa rồi không phải ngươi còn muốn xuất thủ đánh ta à, sao lại dừng lại?”
Đổng Thiên Bá không ngăn được thân thể run một cái, đầu đầu mô hôi lạnh, ôm quyền nhìn về phía tdd bồi tội nói: “Lúc trước là tại hạ có mắt như mù, đắc tội tiểu thư, mong rằng thứ tội!”
“Thứ tội, ngươi có tội chỗ nào?” tdd nhíu lông mày, cười nhạo nói: “Không phải ngươi vừa mới nói là ta đã đoạt đồ vật của muội muội ngươi còn làm nhục nàng. Ngươi chắc chắn sẽ ra mặt vì nàng, thế nhưng mà… Ngươi có thực lực kia sao?”
Đổng Thiên Bá mạnh mẽ cắn môi, đầu đầy mồ hôi, bỗng ôm quyền nói: “Tiểu thư giáo huấn phải, tiểu nhân không biết tự lượng sức mình, thực sự nên đánh!”
Vừa dứt lời, Đổng Thiên Bá beièn ba ba liên tiếp tự tát chính mình năm sáu cái, tát cho đến khi gương mặt sưng đỏ giống như Đổng Hiểu Uyển. Người khác nhìn thấy còn phải lắc đầu, gặp pahri bảy thế gia bất kỳ gia tộc nào cũng không còn mặt mũi, càng không có tôn nghiêm để nói.
“Hừ, thật sự là phế vật, chơi tuyệt đối không vui.” tdd kia không khỏi bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Làm sao mỗi một nam nhân đều phế vật như thế, một chút khí khái đều không có.”
Bỗng nhiên dường như nàng nghĩ ra cái gì, nhìn về phía công tử áo trắng cười nói: “Thiên Vũ ca, nếu không người chơi đùa cùng bọn họ?”
“Đan Đan, ngươi lại có ý định quỷ quái gì? Công tử áo trắng kia cưng chiều cười rộ lên nói. tdd nở nụ cười xinh đẹp, thản nhiên nói: “Ta nhìn tiểu tử này đối với muội muội hắn cũng không tệ lắm, hay là như này. Thân pháp ngươi tốt lại khéo hiểu lòng người, không bằng tiện nghi cho ngươi. Muốn ngươi dưới sự bảo vệ của năm người cao thủ Đoán Cốt bọn họ đem y phục của cô nương kia lột sạch. Cô nương kia thì để ngươi vui đùa còn Hoa Vũ Lau chúng ta cũng sẽ không truy cứu chuyện ngươi khi dễ nữ nhân nữa.”
Cái gì?
Đổng Hiểu Uyển nghe được lời này không ngăn được run rẩy một chút, Đổng Thiên Bá càng mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt đã tràn đầy tơ máu.
Sỉ nhục!
Cái này đã không chỉ là khi dễ người, càng không phải là không coi bọn họ là người nữa. Cho dù là bảy thế gia thì hành vi như này cũng làm cho người ta giận sôi.
Thế nhưng nam tử mặc áo trắng kia dường như lại không để ý chút nào khoát tay nói: “Đan Đan ngươi thật sự hiểu lầm vi huynh. Khoái Hoạt Lâm chúng ta tuy có hai chữ “Khoái Hoạt” nhưng cũng không phải là người tà da^ʍ. Loại yêu cầu này của ngươi thật sự là làm ta khó xử, ha ha ha…”
“Đến đi, nhìn dáng vẻ cao hứng đó của ngươi ta còn không ngại, ngươi còn lo lắng cái gì? Dù sao tháng bảy sang năm, ta vẫn là người của ngươi như cũ. Người cũng vẫn đến hội ở rể của Hoa Vũ Lâu chúng ta cũng sẽ không có gì thay đổi.”
Nghe được lời này, công tử áo trắng kia nhíu lông mày, chuyển hướng quan sát Đổng Hiểu Uyển tỉ mì một phen, trong mắt hiện lên một tia dâʍ ɖu͙©: “Hắc hắc hắc… Nếu Đan Đan đã yêu cầu như vậy thì ta cũng không có cách nào. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ đây chỉ là trò chơi, về sau ngươi cũng không thể tính sổ với ta.”
“Đức hạnh!” tdd bĩu môi, không nhìn đến hắn.
Công tử áo trắng khẽ cười một tiếng, chậm rãi hướng đến chỗ Đổng Hiểu Uyển. Mỗi bước đi của hắn, Đổng Hiểu Uyển đều không ngăn được mà run rẩy thêm một chút.
“Ha ha ha… Tại hạ là Lâm Thiên Vũ của Khoái Hoạt Lâm, sang năm cũng sẽ thành rể hiền của Hoa Vũ Lâu. Các ngươi vừa rồi cũng đã nghe thấy, không phải Lâm mỗ ta là người háo sắc, khi nam phách nữ. Thật sự là do các người đắc tội phu nhân tương lai cảu ta trước, ta chỉ trừng phạt nhỏ một lần thôi.”
“Lâm công tử!”
Lúc này, Đổng Thiên Bá liếc nhìn muội muội sau lưng một chút, cắn răng nói: “Mới vừa rồi vị tiểu thư này nói quy tắc trò chơi ta nghe rất rõ ràng. Chi là không biết, nếu như chúng ta may mắn cản được ngài một lần thì phải làm như thế nào?”
Lâm Thiên Vũ khẽ giật mình không khỏi cười khinh miệt, từ chối cho ý kiến. Thế nhưng mà tdd lại cười nhạt một cái nói: “Nếu như các ngươi có thể cản hắn một lần thì chuyện kia coi như xong, bản tiểu thư vĩnh viễn cũng không truy cứu lại nữa.”
“Tốt, vậy chúng ta xin đắc tội!”
Đổng Thiên Bá hét lớn một tiếng, trong mắt dấy lên một cỗ hừng hừng chiến đấu. Hắn cũng là đợi câu nói này.
Thấy tình cảnh này, vẻ khinh miệt trong mắt Lâm Thiên Vũ càng thêm thâm trầm, ngược lại nói: “Ánh mắt không tệ, đáng tiếc…”
Bạch!
Chỉ một thoáng một bóng người lướt qua, bóng người Lâm Thiên Vũ nháy mắt xuất hiện sau lưng Đổng Hiểu Uyển. Mà trên tay hắn còn cầm một kiện áo mỏng tản ra hương thơm của thiếu nữ.
“Đáng tiếc, ngươi không có thực lực kia!”
A!
Đổng Hiểu Uyển rít lên một tiếng, hai tay ôm lấy bả vai, mắt cuồn cuộn nước. Trên người nàng vốn mặc năm kiện quần áo nhưng chỉ trong nháy mắt đã mất một kiện, cánh tay thon dài trắng nõn như ngọc nhất thời bại lộ trước mắt mọi người.
Tròng mắt Đổng Thiên Bá hơi co rụt lại, quay người nhìn qua không khỏi hoảng hốt.
Tốc độ của người này cũng không tránh khỏi quá nhanh đi.
Thế nhưng kháo miệng Trác Phàm lại nhếch lên, khinh thường hừ nhẹ một tiếng. Tiểu tử này có tu vi Đoán Cốt cảnh thất trọng nhưng lực đạo ra tay cũng chỉ là Đoán Cốt cảnh lục trọng mà thôi.