Vù!
Âm thanh sấm sét và kim loại va chạm vào nhau đột nhiên dừng lại, im bặt. Trác Phàm hơi híp mắt lại, hai cái cánh đang vẫy không ngừng cũng dừng lại. Nhìn về phía trước, bóng dáng của U Quỷ Thất đã hoàn toàn biến mất.
Đúng lúc này chợt có tiếng xé gió vang, lông mày Trác Phàm khẽ nhích lên, trong lòng giật mình, hai cái cánh lập tức uốn cong rồi vung sang hai bên.
Leng keng!
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, hai đầu trường tác (dây cáp/xích/thừng dài) đánh úp từ phía sau tới bị hai cánh của Trác Phàm cản lại. Thế nhưng vào thời khắc này, một mũi gai nhọn bằng băng hướng về phần lưng của hắn mà đâm tới.
Chẳng biết từ lúc nào U Quỷ Thất đã chợt xuất hiện ở sau lưng hắn.
Ma bảo Tam phẩm, Ngư Tràng gai!
“Hê hê hê... Tiểu tử thối, xem ngươi còn có trò bịp bợm gì!”
U Quỷ Thất nhếch miệng cười một tiếng, trong mắt lộ ra một trận hưng phấn.
Lúc này hai cánh lôi vân dực của Trác Phàm đang bận ngăn cản hai đầu Âm Dương Song Tử tác, không có cách nào quay lại hỗ trợ. Cũng bởi vậy Trác Phàm không thể cử động một chút nào. Vào lúc này lại dùng một Ma bảo tam phẩm từ phía sau lưng đánh tới thì chính là cơ hội tuyệt vời để gϊếŧ hắn.
Ngay cả U Quỷ Thất ông ta nếu ở trong loại tình cảnh này, cũng vô cùng khó khăn để nghĩ ra đối sách đối phó.
Nhưng Trác Phàm chỉ nhếch miệng cười, lẩm bẩm nói: “Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ!”
Bụp!
Trác Phàm đột nhiên đạp nhẹ dưới chân, trong nháy mắt biến mất không còn bóng người. Hai đầu dây Âm Dương Song Tử tác với cả cây gai to nhọn Ngư Tràng gai kia đang giằng co với hai cánh Lôi Vân Dực thì trong chớp mắt bị mất đi mục tiêu, khiến dưới chân U Quỷ Thất trì trệ, mất đi thăng bằng rồi lảo đảo về phía trước một chút.
Đúng lúc này, Trác Phàm lại đột nhiên xuất hiện sau lưng ông ta, hai cánh lôi vân dực như hai cây rìu, một trái một phải chặt xuống về phía cổ ông ta.
Đột nhiên, U Quỷ Thất không khỏi hoảng sợ tái mặt, vội vàng đem đôi âm dương song tử tác kia quay người phòng thủ.
Keng keng!
Lại là hai tiếng va chạm vang lên lanh lảnh, Lôi Vân Dực và Âm Dương Song Tử Tác lần nữa giao kích cùng một chỗ. Chỉ có điều lần này là Lôi Vân Dực công kích, Âm Dương Song Tử Tác phòng thủ. Trác Phàm và U Quỷ Thất cũng hoàn toàn tráo đổi vị trí, tư thế gống vậy, nhưng công thủ khác đi.
Hai người giao thủ với nhau chỉ trong chớp mắt, nhưng lại cân sức ngang tài. Thậm chí kết quả cuối cùng, Trác Phàm vẫn chiếm được thượng phong!
Cảnh tượng thế này ngay cả Kiếm Tùy Phong đang ở một bên quan chiến cũng không ngờ được. Đường đường đệ nhất trí giả U Quỷ Thất của U Minh Cốc, lại bị một người trẻ tuổi áp chế đến múc độ ấy.
“Thất trưởng lão, cảm giác bị người khác đánh lén từ phía sau không dễ chịu nhỉ.”
Trác Phàm dùng hai cánh lôi vân dực hung hăng áp chế hai đầu Âm Dương Song Tử Tác, khiến sống lưng của U Quỷ Thất không chịu nổi càng áp càng thấp đi, hắn cười tà nói: “Nếu bây giờ thứ trong tay của ta là một Ma bảo tam phẩm, và nếu như ta đâm nó từ sau lưng ngươi, ngươi đã thành một người chết rồi. Thế nhưng khi ngươi có được cơ hội đó, thì ta lại vẫn còn sống đây.”
U Quỷ Thất nghe được lời này, mặt mũi đỏ bừng, hung ác cắn chặt răng, tức giận thở phì phò mấy ngụm, mới bình tĩnh lại tâm tình nôn nóng của mình.
Lời Trác Phàm vừa mới nói, rõ ràng là đang ra oai thị uy với ông ta.
U Quỷ Thất ông ta đáng tự hào nhất, không phải thực lực Thiên Huyền cảnh, mà chính là danh hào thất khiếu quỷ linh lung, trí giả đệ nhất của U Minh Cốc.
Nhưng bây giờ Trác Phàm lại đang mượn cơ hội châm chọc, ngụ ý rằng, nếu lão tử đổi được vị trí với ngươi mà xuất thủ đánh lén, thì lão tử đã xử lý được kẻ địch của mình từ sớm, chứ làm sao có thể để người ta chế trụ ngược lại được?
Loại lời này đối với U Quỷ Thất mà nói thì chính đả kích là lớn nhất, cũng là sự xúc phạm lớn nhất.
Người khác có thể sỉ nhục nhân cách của ông ta, có thể mắng ông ta bỉ ổi vô sỉ, ông ta còn lấy đó làm vinh hạnh. Nhưng mà ông ta tuyệt đối không cho phép người khác làm nhục chỉ số thông minh của mình, đó là nghịch lân của ông ta.
Ai dám mắng ông ta ngu xuẩn đần độn, ông ta chắc chắc khiến kẻ đó chết không yên lành.
Chỉ có điều hết lần này tới lần khác, Trác Phàm cứ móc lấy chỗ đó mà mắng, còn ông ta lại vô lực phản bác, bị người ta hung hăng áp chế. Trong đời nay, chưa bao giờ ông ta bị sỉ nhục mà phải kìm nén đến mức ấy.
“Tiểu tử thúi, con mẹ nó ngươi đừng có mà đắc ý quên mình!”
Rốt cuộc, U Quỷ Thất cũng không kiềm chế được phẫn nộ trong lòng, hiếm khi mở miệng nói tục, nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên lực toàn thân mãnh liệt bùng phát ra, trong nháy mắt liền đánh bay lôi vân dực của Trác Phàm ra ngoài.
Sau đó dưới chân ông ta giẫm mạnh, hóa thành từng đạo tàn ảnh, đột nhiên vung song tác về phía Trác Phàm.
Vào lúc này U Quỷ Thất đã phát động tốc độ toàn lực của cao thủ Thiên Huyền, cộng thêm tốc độ của hai cái âm dương Song Tử tác, quả thật nhanh hơn lúc trước không chỉ gấp đôi.
Trác Phàm thấy vậy cũng không kinh hoảng, cười lên ha hả, dưới chân động liên tục. Trong chốc lát, bóng người lơ lửng, đoán không ra tốc độ khi Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ phối hợp với lôi vân dực phụ trợ, lại tăng tốc lên không hề thua kém U Quỷ Thất chút nào.
Chớp mắt, mọi người chỉ thấy hai đạo tàn ảnh giao thoa lẫn nhau, di chuyển nhanh chóng, tiếng kim loại và sấm sét va chạm vang lên không ngừng, nhưng họ căn bản không nhìn kịp vị trí của hai người ia.
Hai đạo tàn ảnh chớp lóe trên toàn bộ quảng trường, một lúc Đông, một lúc Tây, một hồi Nam, một hồi Bắc, một lúc sau lại đi đến trước những hộ vệ đoán cốt cảnh kia, ở bên cạnh họ đánh nhau bùm bùm keng keng lốp bốp không ngừng.
Nhưng mà bọn họ lại không nhìn thấy bóng người của hai người kia, chỉ có thể nghe thấy bên tai quanh quẩn âm thanh tiếng gió thổi mạnh và tiếng nổ tung khổng lồ, trên đầu mồ hôi lạnh đổ đầm đìa, sợ một trong hai người sẩy tay một cái, tai bay vạ gió, một quyền đánh nát cái đầu của bọn họ.
“Bát trưởng lão, tình hình hiện giờ thế nào rồi?”
Lúc nãy U Quỷ Thất và Trác Phàm đều đứng đấy bất động, chỉ dùng hai Ma bảo đấu nhau, Tạ Thiên Dương còn có thể từ sắc mặt của hai người mà nhìn ra tình huống ai chiếm lợi thế. Nhưng hiện tại, hai người bắt đầu di chuyển, hắn chỉ có thể giống như người khác nhìn thấy từng mảnh tàn ảnh, căn bản không bắt kịp động tác của hai người, vì vậy đành phải thỉnh giáo Kiếm Tùy Phong bên cạnh.