Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nhưng nơi này là địa bàn của linh thú cấp sáu, đứng lên ẩn núp có lợi đối với chúng ta hơn nằm sấp!”

Tạ Thiên Dương hiểu rõ ràng gật đầu, lần đầu tiên có cảm giác an toàn trong một tháng nay, cười nói: “Nói như vậy, ở chỗ này an toàn hơn trước đó nhiều?”

Trác Phàm hơi nhíu mày, cười nói: “Có thể nói như vậy, cơ mà gặp phải linh thú cấp sáu, chúng ta chết càng nhanh!”

Nụ cười của Tạ Thiên Dương im bặt, gương mặt hung hăng rút rút, căm hận nói: “Linh thú cấp sáu đáng sợ như thế, ngươi còn tìm nó làm gì? Thu phục làm linh sủng, ngươi được không?”

Trác Phàm cười cười từ chối cho ý kiến, trong mắt lóe sáng.

Thực ra chuyện này hắn đã sớm nghĩ tới, hắn dám đến khu vực thứ ba của Vạn Thú sơn mạch, thì tất nhiên có biện pháp thu phục linh thú cấp sáu. Chỉ cần hắn cho Lôi Vân Tước ăn Huyết Tằm liền dễ làm.

Nhưng vấn đề là, làm sao để cho nó ăn!


Ầm ầm!

Đột nhiên, Trác Phàm đang tự hỏi hành động tiếp theo thế nào thì một tiếng vang kinh thiên động địa đột nhiên vang lên khắp núi rừng. Chỗ dưới chân ba người cũng không ngừng rung lắc dưới tiếng nổ đó.

Ba người liếc nhau, không khỏi hoảng sợ.

Động tĩnh lớn thế này tuyệt đối là linh thú vật lộn nhau gây nên. Nhưng bọn họ một đường bò đến, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe tiếng động lớn như thế, ngay cả lúc hai linh thú cấp năm chiến đấu, cũng không phát ra tiếng vang mạnh mẽ như thế.

Như vậy đã miêu tả sinh động đáp án...


“Linh thú cấp sáu!”

Ba người nhìn nhau, đồng thời nói.

“Hình như ở bên đó!”

Trác Phàm tìm theo tiếng động vội vã chạy về chỗ đó, Tạ Thiên Dương thấy vậy không khỏi khẩn trương: “Ngươi muốn đi thật à, bị hai con linh thú cuốn vào, hài cốt không toàn thây đâu!”

Trác Phàm khinh thường cười cười, cước bộ không ngừng lại.

Nếu trong hai con linh thú đang chiến đấu này, có một con thật sự là Lôi Vân Tước thì hắn cầu còn không được đây. Cái gọi là ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, đây chính là cơ hội tốt của hắn.

Tiết Ngưng Hương không nói gì, theo sát phía sau, tựa hồ Trác Phàm muốn đi đâu thì nàng sẽ đi theo đó. Tạ Thiên Dương bất đắc dĩ, cũng chỉ đành theo sau.

Một phút sau, tiếng vang càng lúc càng lớn, ba người cùng đi tới, nhìn thấy sấm sét trên bầu trời nổ vang, ánh lửa ngút trời, không khỏi càng cẩn thận hơn.

Cuối cùng, bên trong một sơn cốc nhỏ, ba người núp ở đằng sau một tảng đá lớn, lặng lẽ thò đầu ra nhìn. Tròng mắt đồng loạt co rụt lại, vội vã ngừng thở.

Trước mắt bọn họ, có hai con linh thú bay vυ"t trên trời cao, thấy khí thế chúng nó mãnh liệt vậy không thể nghi ngờ đều là cấp sáu.

Trong đó có một con chim khổng lồ thuần màu u lam, chiều cao năm trượng. Hai cánh mở rộng, mỗi cánh dài hơn ba trượng, toàn thân lôi quang phun trào, phát ra tiếng đùng đòang không dứt.

Mặc dù thân hình nó khá là nhỏ so với trong đám linh thú, thậm chí không bằng cả linh thú cấp năm, nhiều lắm là vóc người cấp bốn. Nhưng mỗi lần nó vỗ hai cánh thì phong lôi thiểm điện lại ùn ùn kéo đến, bổ thạch đá trong sơn cốc một thành phấn vụn.

Cái uy thế kia nếu rơi vào trên thân linh thú cấp năm, tất nhiên thịt nát xương tan ngay.

“Lôi Vân Tước!”

Tròng mắt Trác Phàm co rụt lại, trong lòng trở nên kích động, người đó quả nhiên không gạt ta. Sào huyệt của Lôi Vân Tước chính là ở chỗ này.

Sau đó, hắn nhìn về phía một linh thú khác.

Đó là một con sư tử bay, toàn thân có ngọn hỏa diễm đỏ rực, lông toàn thân đều là hỏa quang màu đỏ, thân cao mười trượng, một đôi cánh lửa dang rộng cũng dài hơn năm trượng. Nhẹ nhàng vung lên, lửa bay đầy trời, vạn vật trong cốc đều biến thành tro bụi.
“Linh thú Cấp sáu, Xích Viêm Sư Vương!”

Trác Phàm nhướng mày, trong lòng bất giác xiết chặt. Xích Viêm Sư Vương tuy thuộc cấp sáu, nhưng sức lực mạnh mẽ đã có thể sánh ngang linh thú cấp bảy. Lôi Vân Tước gặp phải con súc sinh này, quả thực ăn thiệt thòi.

Tính toán ban đầu của Trác Phàm là nếu Lôi Vân Tước cùng một linh thú cấp sáu khác lưỡng bại câu thương, hắn còn có thể thừa cơ mưu lợi bất chính, cho Lôi Vân Tước ăn vào Huyết Tằm, thừa cơ thu phục.

Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác đối thủ của Lôi Vân Tước là Xích Viêm Sư Vương. Lần này, Lôi Vân Tước rất có thể sẽ bại trận, cuối cùng bị sư tử kia một ngụm cắn chết!

Vậy kế hoạch thu phục Lôi Vân Tước của hắn, chẳng phải toang rồi sao?

Không được, lão tử nhất định phải giúp nó mới được!

Nhưng giúp thế nào đây? Hai linh thú chiến đấu, hoàn toàn không thua gì hai cao thủ Thần Chiếu cảnh quyết đấu sinh tử. Bản thân ngu ngốc xông lên, trừ chịu chết thì không hề có tác dụng gì.
Oanh!

Đột nhiên, ngay lúc Trác Phàm suy nghĩ kế sách giải quyết, hai linh thú đã lần nữa giao phong.

Xích Viêm Sư Vương há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm như ngọn núi, đánh tới Lôi Vân Tước. Lôi Vân Tước hai cánh mở ra, phong lôi phun ra, trong nháy mắt Vạn Lôi bay đến đánh tan ngọn lửa kia.

Nhưng đúng lúc này, Xích Viêm Sư Vương lại đột nhiên vọt tới trước mặt Lôi Vân Tước, thân hình khổng lồ hung hăng đυ.ng thân thể nhỏ yếu kia bay ra ngoài.

Lôi Vân Tước kêu gào, thân thể trên không trung không ngừng lăn lộn, mất đi thăng bằng.

Trong lòng Trác Phàm căng thẳng, thầm than.

Quả nhiên, xét về thuộc tính vận dụng lực lượng thì Lôi Vân Tước không dưới Xích Viêm Sư Vương. Nhưng sức mạnh của cơ thể thì kém súc sinh kia một khoảng lớn.

Tiếp tục như vậy, chắc chắn thất bại.

“Trác Phàm ca ca, Huynh có thể nghĩ biện pháp giúp đỡ con chim nhỏ kia không!”
Lúc này, Tiết Ngưng Hương lo âu nhìn về phía trước, cầu khẩn Trác Phàm.

Nghe được lời này, Trác Phàm kém chút phun ra ngụm máu.

Nhỏ? trong tên linh thú kia có cái chữ “Tước”, đối với linh thú mà nói thì nó nhỏ thật. Thế nhưng so với nhân loại chúng ta thì nó nhỏ chỗ nào?


Cơ mà, đề nghị của Tiết Ngưng Hương đã nói ra tiếng lòng của hắn đây.


Cái này Lôi Vân Tước... Tuyệt đối không thể chết!





Advertisement
';
Advertisement