Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vừa dứt lời, song chưởng của Nghiêm Phục vù một tiếng bốc lên vân vụ ba màu, chỉ trong nháy mắt, ba loại vân vụ tựa như gió lốc cuốn hắn ta vào bên trong, nháy mắt không thấy bóng dáng đâu.

Trác Phàm khẽ nhíu mày, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Công pháp của Dược Vương Điện lấy độc làm chủ, không giống với Khoái Hoạt Lâm có thân thủ linh mẫn bén nhạy, cũng không giống Luyện thể giả có thể phách Kim Cang Bất Hoại.

Vì vậy phòng ngự của bọn họ xem như yếu nhất.

Vì để bù đắp thiếu hụt này, vừa ra tay hắn ta đã đem chính mình ẩn vào trong khói độc, khiến người khác không dám lại gần.

Chỉ có điều thật đáng tiếc, hôm nay ngươi gặp phải ta, cách này của ngươi không hề có tác dụng với lão tử.

Trong mắt Trác Phàm lóe lên một tia lạnh lùng sắc bén, dưới chân khẽ nhúc nhích, đang muốn xông vào trong đám sương độc kia, một hơi vặn đầu tên tiểu tử kia xuống. Nhưng mới chỉ động một cái, hắn đột nhiên dừng lại, tròng mắt xoay chuyển.

Không đúng, bên trong có bẫy!

Tiểu tử này nhìn như đang báo thù giúpTiếu Đan Đan, nhưng thực ra đã bị người khác cố ý dẫn đến đây, thăm dò lão tử. Nếu không, cái chuyện ra mặt giúp đệ tử này, hẳn có người của Hoa Vũ Lâu sẽ đến, chứ đâu đến phiên tiểu tử này đoạt mất nổi bật?

Nghĩ đến đây, Trác Phàm hít thật sâu, một lần nữa trấn tĩnh lại, trong mắt lóe lên tia sáng thâm thúy sâu xa.

Xem ra vị Thanh Hoa lâu chủ vẫn không thể xác định chắc chắn thân phận của ta, vì vậy mới dụ tiểu tử này đến xung phong đánh trận đầu. Bây giờ chắc chắn có mấy vị cường giả Thiên Huyền đang ẩn nấp nhìn hết tất cả mọi chuyện đây.

Hừ, tính toán giỏi thật đấy!

Trác Phàm cười lạnh trong lòng, thân thể lui lại về sau, không còn ánh mắt ăn tươi nuốt sống người khác nữa.

Nếu sự tình đúng như hắn đoán, vậy trận chiến này, hắn không thể đánh thắng thật được!

“Ha ha ha... Tiểu tử, không phải ngươi tự phụ tốc độ rất nhanh à, có bản lĩnh thì tiến đến đánh ta một trận đi!” Lúc này, trong đám sương mù truyền đến tiếng cười càn rỡ của Nghiêm Phục.

Trác Phàm khẽ nheo mắt lại, hất cằm, cười nói: “Ha ha ha... Ngươi nghĩ ta ngốc à, tự mình chạy vào để trúng độc chắc? Có gan thì ngươi đi ra đi, ta cũng không tin, ngươi cả đời đều ở trong đó... Đợi nguyên lực ngươi hao hết, lão tử lại đến thu thập ngươi!”

“Hừ, nếu ngươi cho rằng Thất Thải Vân La Chưởng chỉ là vũ kỹ phòng ngự, vậy thì ngươi sai cực kỳ sai! Hôm nay bổn công tử để ngươi mở mang kiến thức, cái gì gọi là vũ kỹ hoàn mỹ nhất.”

Vụt!

Nghiêm Phục hét lớn một tiếng, trong đám mây mù đột nhiên bắn ra ba luồng sương độc, như ba cánh tay hướng về Trác Phàm bay tới, chớp mắt đã tới gần, tốc độ không hề kém so với Trác Phàm.


Tròng mắt Trác Phàm chợt co rụt lại, cúi đầu trốn đi, dưới chân ra sức chạy, vèo một tiếng đã xuyên qua khe hở giữa ba luồng sương độc. Nhưng ba luồng sương độc trong nháy mắt chợt rẽ ngang, đuổi sát tới sau lưng hắn.

Luồng sương độc giống như hai móng vuốt quỷ, tư thế nhất định phải tóm được hắn.

“Ha ha ha... Tiểu tử, nhìn thấy chưa! Thất Thải Vân La Chưởng của Dược Vương Điện chúng ta, cả công lẫn thủ, bất kể ngươi làm thế nào, chắc chắn đều phải chết không thể nghi ngờ!”

Trong làn khói độc lại truyền tới tiếng của Nghiêm Phục phách lối quát lớn, Trác Phàm vừa trốn tránh, vừa bĩu môi khinh thường.

Người dùng độc, là mạnh nhất, cũng là yếu nhất. Chỉ cần độc công không bị phá giải, vậy thì ngươi vô địch thiên hạ. Nhưng khi bị phá giải rồi, vậy ngươi chính là sự tồn tại yếu nhất. Trên cơ bản những tu giả tu vi ngang ngươi, cũng sẽ không lại bỏ qua ngươi!



Cho nên Thượng Cổ Thập Đế, không có một ai là lấy độc xưng Vương. Dược Vương Điện có thể lấy chưởng độc này xưng hùng, chẳng qua cũng bởi vì chưởng độc này của bọn hắn, vẫn chưa có ai có được giải mà thôi.

Hừ, chờ sau này lão tử phá được độc chưởng này, một cước đá bay Dược Vương Điện ngươi ra khỏi bảy thế gia, lúc đó ngươi chỉ có nước ngồi đó mà khóc. Hiện tại, hừ hừ hừ... Lão tử nhịn!

Trác Phàm hung hăng cắn môi, giữ im lặng không lên tiếng.

Nhưng hắn không nói lời nào, Nghiêm Phục lại nghĩ rằng Trác Phàm đã sợ, hắn ta càng thêm lớn lối: “Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi mạnh hơn người bình thường một chút, là có thể tùy tiện ức hiếp người của ngự hạ bảy thế gia. Nói cho ngươi biết, thế gia khác ngươi có thể không cần quan tâm, nhưng nếu ngươi dám chọc vào Dược Vương Điện chúng ta vậy ngươi chết chắc!”

Đù móe, lão tử chọc giận Dược Vương Điện các ngươi lúc nào, không phải ngươi chủ động tới gây chuyện à!

Trác Phàm một hai ba hít vào thở ra, thở hổn hển mấy hơi mà hai tay vẫn nắm chặt thành quyền.

Tiểu tử này thật sự quá cmn phách lối, coi như lão tử giả vờ thất bại, cũng phải cho hắn ta chút nếm thử chút giáo huấn đã!

Nghĩ như vậy, Trác Phàm làm bộ chạy trốn mệt rồi, dừng lại. Nghiêm Phục thấy tình cảnh này, không khỏi vui mừng, hai chưởng lập tức bắn ra, đỏ, vàng, lục- ba luồng sương độc, liền cấp tốc phóng về phía Trác Phàm.

Đúng lúc này, tròng mắt Trác Phàm ngưng tụ, đùng một tiếng vang lên thật lớn, hắn như đạn đại bác xông qua phong tỏa của ba đạo sương độc, hướng về trung tâm của đám mây độc phóng qua.

Nghiêm Phục đột nhiên co rụt con mắt, dường như đã biết Trác Phàm muốn làm gì, trong lòng hắn ta cực kỳ hoảng loạn, muốn nhanh chóng tránh đi. Nhưng không kịp nữa, Trác Phàm nháy mắt xông vào sương độc, đi đến trước người hắn ta, một tay bóp lấy cổ hắn ta, đẩy hắn ta đi ra ngoài.

“Tên khốn kiếp, biết dùng độc thì giỏi lắm à, hôm nay lão tử liều mạng theo ngươi!”

Giờ này khắc này, cơ thể Trác Phàm đã bị kịch độc quấn thân, trên mặt một lúc đỏ, một lúc vàng, một lúc sau lại biến thành xanh. Từ trong lỗ mũi và trong miệng, cũng bắt đầu có dòng máu tuôn ra không ngừng, nhưng hắn không thèm để ý, giận dữ gầm lên, nâng đầu gối thúc mạnh trúng ngực của Nghiêm Phục!

Bụp... Răng rắc!

Tiếng xương vỡ vụn vang vọng rõ ràng bên tai tất cả mọi người, cổ họng Nghiêm Phục ngòn ngọt, nhịn không được phụt một tiếng, phun ra một búng máu. Trong hai mắt, đã bị sự hoảng sợ thay thế từ lâu.

Hắn ta quả thực không thể tin được, trên đời còn có người không sợ độc, dám quả quyết xông tới như thế.

Mặc kệ ai gặp phải sương độc trước mặt, thì cũng nên chần chờ một chút. Chỉ một chút chần chờ này là hắn ta có thể tránh được rồi. Nhưng ai mà ngờ tới, Trác Phàm lại quả quyết đến vậy, đây quả thực chính là đấu pháp liều chết không còn thiết sống, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết?

“Người điên rồi, ngươi thực sự là một kẻ điên!”

Nhìn Trác Phàm lúc này đã bị trúng độc rất nặng, thất khiếu không ngừng đổ máu, trông rất kinh khủng, Nghiêm Phục sợ hãi cuồng loạn lớn tiếng kêu ra.

Trác Phàm nhếch miệng cười, trong mắt lóe lên một tia điên cuồng: “Hắc hắc hắc... Lão tử đúng là đã điên! Dù sao cũng phải chết, lão tử giết ngươi chết trước, coi như tự mình báo thù!”

Vừa nói xong, Trác Phàm lại lên gối thúc mạnh vào ngực Nghiêm Phục liên tiếp, gần như toàn bộ xương sườn ở ngực của hắn ta đều gãy hết. Cảm thụ đau đớn đến tận xương tủy, Nghiêm Phục gần như muốn hét ra.

Nhưng, đây vẫn chưa phải là kết thúc.

Trước khi hắn ta kịp hét lên, Trác Phàm đã một tay túm lấy đầu hắn ta, mười mấy cái tát hung hăng đánh lên mặt hắn ta vang dội.

Bốp bốp bốp...

Tiếng vang giòn giã vang vọng bên tai mọi người, Nghiêm Phục bị đánh cho răng rơi đầy đất, nước mắt trong mắt lóe lên, nhưng ngay cả sức để khóc cũng không có.



Bởi vì đau đớn đến như bị kim châm muối xát, khiến hắn ta chỉ vô tình cử động khóe miệng, cũng sẽ đau đến thấu tim!

Ba người Tiếu Đan Đan và huynh muội Đổng Thiên Bá vội vã đi ra ngoài, thấy tình cảnh này, trong nháy mắt đều sợ ngây người. Nhất là Tiếu Đan Đan, hai tay nàng ta bụm miệng, hoàn toàn không thể tin được đây là sự thật.

Nhìn thương thế của hai người, Nghiêm Phục chỉ bị thương ngoài da, chưa đến mức không cứu được, nhưng Trác Phàm dĩ nhiên đã bị kịch độc quấn thân, lực sinh mệnh đang hạ xuống nhanh chóng, rõ ràng không được bao lâu nữa, sẽ trúng độc mà chết.

Nhưng nhìn lại khí thế của hai người, Trác Phàm như người thắng đang ngược sát đối thủ của mình. Còn Nghiêm Phục ngược lại giống như một kẻ thất bại dập đầu xin tha.

Điều này sao có thể?

Tiếu Đan Đan nhìn Trác Phàm đang bên bờ vực của cái chết nhưng vẫn mạnh mẽ lạ thường, trong lòng nàng ta ngũ vị tạp trần.

Rõ ràng đều là kẻ sắp chết, nhưng đến trước khi chết, vẫn như một cường giả mạnh nhất đứng hiên ngang giữa trời đất. Nam nhân khí thế như vậy, nàng ta chưa bao giờ gặp qua.

Nhất thời trong tâm nàng ta có chút không đành lòng, hi vọng Trác Phàm có thể sống sót.

Chỉ đáng tiếc, trong nội tâm nàng ta càng biết rõ, trúng phải độc của Dược Vương Điện, tuyệt đối không ai có khả năng còn sống sót, đến cả người của bảy thế gia cũng không thoát khỏi cái chết, đây chính là chỗ đáng sợ của Dược Vương Điện!

“Khà khà khà... Không phải ngươi nói Dược Vương Điện các ngươi vũ kỹ vô địch thiên hạ à, không phải ngươi muốn giết chết lão tử à? Hừ, lão tử hôm nay theo ngươi cùng chết. Nhìn xem ngươi chết một cách thống khoái, hay là lão tử được chết một cách thống khoái!”

Trác Phàm một tay túm lấy tóc Nghiêm Phục, thân thể hắn không ngừng nghiêng ngả trong gió, dễ nhận thấy độc đã lan đến phủ tạng, không sống được lâu nữa. Nhưng hắn vẫn lộ ra một nụ cười điên cuồn, nắm đầu Nghiêm Phục, hung hăng đập xuống mặt đất.

Một đập này, Nghiêm Phục coi như không chết, cũng phải bị thương cả đời không chữa được!

“Dừng tay!”

Đột nhiên, một đạo kình phong đánh tới, cơ thể của Trác Phàm bị đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất không thể đứng dậy. Một lão nhân mặc áo bào xanh chậm rãi rơi xuống trước người Nghiêm Phục, rồi đút cho hắn ta ăn một viên thuốc, xem kỹ thương thế của hắn ta xong mới thở phào một hơi.

Tiếp đó, ông ta hung tợn nhìn sang Trác Phàm đang nằm trên mặt đất, trong mắt chớp lên vẻ hung ác.

Trên mái nhà của một tòa lâu cách đó ngàn thước, có hai bóng người đang đứng sừng sững. Một người là nam tử trung niên đang khẽ vuốt hai cọng râu vểnh, một người là lão giả với cái đầu màu đỏ chóe. Hai người đứng nhìn Trác Phàm từ xa, nhưng trên mặt đều thổn thức.

“ây dà, đều nói kẻ ngang sợ kẻ làm càn, kẻ làm càn sợ kẻ liều mạng! Tiểu tử này lối đánh liều mạng, ngươi đừng nói chớ, thật sự đúng là khắc tinh của Dược Vương Điện! Nếu người của sáu nhà còn lại cũng liều mạng chống lại Dược Vương Điện như thế, Độc Thủ Dược Vương lão còn lớn lối được ư?” Ngũ trưởng lão cười ha ha, mặt đầy cảm khái nói: “Tính tình của tiểu tử này, lão phu thích.”

Lâm Tử Thiên gật đầu, thở dài: “Hiện tại ta đã rõ vì sao Bạch Thiên Vũ lại bại, đụng trúng kẻ điên không muốn sống, mà còn là kẻ điên thực lực rất mạnh, thất bại là điều khó tránh. Nhưng trên thế gian có được mấy người giống thiếu niên này chứ, khi gặp phải tình thế không thể địch, liều chết đánh một trận! Đại đa số người trước hết vẫn nghĩ cách thoát mệnh, chờ bọn hắn kịp phản ứng thì đã quá trễ rồi. Vì vậy mới nói, Dược Vương Điện, vẫn khiến người e ngại.”

Ngũ trưởng lão liếc nhìn Lâm Tử Thiên một chút, rồi chậm rãi gật đầu, xoay người bay đi, nhưng trên không trung vẫn truyền đến âm thanh cảm thán của ông ta: “Đáng tiếc, thiếu niên này cơ thể cứng rắn, nếu được lão phu thu làm môn hạ dạy giỗ một phen, ngày sau tất thành người tài! Nhưng hiện tại trúng phải kịch độc của Dược Vương Điện, bị hủy rồi hủy rồi...”

“Ngũ trưởng lão.” Lúc này, Lâm Tử Thiên hét về phía ông ta: “Thiếu niên này... Thật sự không phải Trác Phàm kia chứ?”

Thân thể ngũ trưởng lão dừng lại, quay người liếc ông ta một cái, chậm rãi lắc đầu, mỉm cười nói: “Trác Phàm gian trá như cáo, xảo trá như sói, âm hiểm như rắn, ngoan độc như hổ! Đừng nói Tiểu tử này vẻ ngoài không giống, cả sự thẳng thắn, làm càn làm bậy, lại không sợ sinh tử, cùng Trác Phàm kia thật sự khác xa!”

“Lâm Tử Thiên, ngươi nghe lấy! Trác Phàm... So với hắn đáng sợ hơn gấp trăm lần!” Mí mắt ngũ trưởng lão bất giác run run, ông ta xoay người đi, trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.

Chỉ để lại một mình Lâm Tử Thiên, trong đồng tử hiện lên vẻ ngưng trọng.

Năm vị trưởng lão của U Minh Cốc, là trụ cột vững vàng và chiến lực mạnh nhất của U Minh Cốc. Thiếu niên có thể Làm cho ngũ trưởng lão kiêng kỵ như vậy, đến cuối cùng nhân vật đáng sợ như thế nào đây...
Advertisement
';
Advertisement