Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

"Man Hoang, sao ngươi lại ở chỗ này?", Dương Thiên hỏi.

"Bốn ngày trước ta thông qua một bí cảnh rồi vào đây.", Man Hoang nói, không giấu diếm gì Dương Thiên: "Lúc trước người của chúng ta ở Nguyệt Ảnh Tinh phát hiện một bí cảnh kỳ lạ ở khu vực trung tâm, sau đó chúng ta tiến vào trong đó."

"Khu vực trung tâm?", Dương Thiên sửng sốt.

"Sao thế Dương Thiên?", Man Hoang hỏi.

"Ta vào đây từ khu vực bên cạnh của Nguyệt Ảnh Tinh.", khuôn mặt Dương Thiên trịnh trọng nói.

"Gì cơ?", Man Hoang lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Lúc trước ngươi gặp vài cái cửa màu trắng phải không?", Dương Thiên nhìn Man Hoang hỏi.

"Ngươi cũng gặp?", sắc mặt Man Hoang biến hóa một chút. Cậu ta cũng không phải người ngốc, hiện tại Dương Thiên vừa nói như vậy, trong lòng cậu ta cũng xuất hiện một suy nghĩ.

"Ta gặp ba cánh cửa màu trắng, liền tới nơi này.", Man Hoang trầm giọng nói.

"Ba lần sao?", trong lòng Dương Thiên hơi ngưng trọng.

Hiện tại hắn đã xác định được suy nghĩ lúc trước của hắn là chính xác.

Hắn và Man Hoang cùng đi vào hai bí cảnh khác nhau, số cửa hai người gặp lại khác nhau.

Man Hoang qua ba cái cửa, đi tới nơi này, nhưng Dương Thiên lại phải qua tới năm cái, mà Đan Lăng lại qua sáu cái, còn chưa vào được đến đây.

Như vậy liên kết lại ta có, có nhiều hơn một bí cảnh để vào được không gian này, nhưng lại được chia ra thành nhiều mảnh khác nhau. Có thể đi vào đây bằng bất kỳ bí cảnh nào, và cũng có thể thông qua những cánh cửa màu trắng để đi đến những bí cảnh khác nhau.

Chỉ có thế thì mọi chuyện mới liên kết với nhau.

Mặt khác, những cánh cửa đó khẳng định ngay sau khi truyền tống cũng sẽ không ở một khu vực cố định. Nhưng còn một vài chuyện làm Dương Thiên không hiểu được, mấy cái cửa màu trắng này có thể đưa họ lại không gian lúc trước bọn họ truyền tống đến hay không? Còn có không gian rốt cuộc bị phân cách thành mấy cái?

"Dương Thiên, ngươi phát hiện được gì rồi phải không?", Man Hoang hỏi.

Dương Thiên suy tư một chút, sau đó nói ra suy đoán của chính mình.

Này cũng chả phải chuyện gì bí mật, hơn nữa cũng chỉ là suy đoán của hắn, Man Hoang không cần tốn nhiều thời gian khẳng định cũng có thể phỏng đoán ra.

Man Hoang trầm mặc, cái này cùng suy nghĩ trong lòng cậu ta đúng là không mưu mà hợp.

"Hiện tại mấy khu vực này chúng ta cũng đã đoán được, nhưng làm thế nào để ra khỏi đây?", Man Hoang hỏi.

Dương Thiên lắc đầu.

Nếu vẫn luôn là bí cảnh lúc trước, hắn còn biết được cửa ra của bí cảnh ở nơi nào, nhưng ở chỗ này dù có biết được có cửa để ra khỏi đây, hắn cũng không biết nó nằm ở đâu.

"Chỉ có thể đi một bước tính một bước.", Dương Thiên nói.

Nhìn cảnh tượng hoang vắng trước mắt, trong viên Long Phượng Nguyên Châu của Dương Thiên có chín mảnh tinh thạch nhỏ chớp động, vị trí phát ra ánh sáng vậy mà xảy ra một tia biến hóa.

"Hửm?", trong mắt Dương Thiên tức khắc lộ ra thần sắc kinh hỉ.

Trong mấy chỗ không gian trước, ánh sáng hình thành từ những mảnh thủy tinh nhỏ không hề có một tia biến hóa nào.

"Chẳng lẽ mảnh thủy tinh thứ mười đang nằm trong không gian này?", trong lòng Dương Thiên hưng phấn nghĩ.

"Man Hoang, ta đi trước, chúng ta chia ra tìm đường ra.", Dương Thiên nói thẳng.

Về chuyện mảnh vỡ tinh thạch hắn cũng không muốn cho Man Hoang biết. Rốt cuộc Man Hoang cũng chỉ xem như bạn bè của hắn mà thôi.

"Ừm.", Man Hoang gật gật đầu, tách ra tìm kiếm quả thật hiệu suất cao hơn.

"Ta và Tuyên Ninh chậm rãi tìm kiếm, ngươi tìm được cửa ra thì báo cho ta một tiếng.", Man Hoang cười nói, cậu ta đỡ Tuyên Ninh bên cạnh, đi sang chỗ khác tiếp tục tìm.

Dương Thiên nhìn về phía Man Hoang, trong lòng cảm thán.

Trong ấn tượng của hắn, Man Hoang là một người si tâm tu luyện, thiên tài kiệt ngạo lại vô lễ, lúc trước vô cùng lóa mắt ở Trận Chiến Thiên Tài, chỉ là sau khi trải qua những đả kích của nhiệm vụ tu luyện, hiện tại lại hoàn toàn thay đổi thành người khác.

Không thể nói loại thay đổi này là không tốt, sinh hoạt như Man Hoang như vậy cũng không tồi, có thể bên nhau cùng người mình thích, vui vui vẻ vẻ sống mấy vạn năm, thậm chí thời gian ngày càng dài.

Tuy rằng cảm giác không tệ, nhưng Dương Thiên lại không có khả năng lựa chọn con đường như vậy.

Trên người hắn gánh vác một trách nhiệm quá lớn, không chỉ có người nhà, còn có cả Trái Đất.

Mặt khác, sư phụ đạo nhân Huyền Hư bởi vì hắn mà bỏ mạng, hắn nhất định phải nắm hoàn chỉnh pháp tắc Thời Gian, hồi sinh lại sư phụ. Hắn tuyệt không thể trầm mê trong an nhàn.

Thân ảnh Dương Thiên lao nhanh đi.

Man Hoang nhìn tàn ảnh của Dương Thiên, hơi lộ ra khiếp sợ.

Ở chỗ này, cậu ta đi đường thôi đã thấy khó rồi, mà Dương Thiên cứ như không bị ảnh hưởng chút nào.

"Thực lực của Dương Thiên bây giờ đã đạt tới cảnh giới kinh người rồi.", Man Hoang cảm thán trong lòng, nhưng mà, cậu ta nhìn thoáng qua Tuyên Ninh trước mắt, trong lòng lại thực an tĩnh.

Thời điểm cậu ta lựa chọn rời khỏi công ty Lỗ Sâu Ảo, khả năng cũng sẽ có chút hối hận, áy náy, nhưng hiện tại cậu ta đã tìm được thứ còn trân quý hơn rồi.

.....

Thân ảnh Dương Thiên lướt qua, vị trí phát sáng đại diện cho mảnh vỡ tinh thạch thứ mười không ngừng nhấp nháy, đại biểu cho khoảng cách của hắn và mảnh tinh thạch nhỏ thứ mười càng ngày càng gần nhau.

Qua nửa giờ sau, Dương Thiên dừng lại đứng xuống, trong mắt lộ ra thần sắc kinh hãi.

Trước mắt hắn, xuất hiện một bia đá thật lớn, đứng sừng sững trên mặt đất, cao chừng mấy ngàn mét, làm người ta vô cùng sợ hãi!

Advertisement
';
Advertisement