Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Vân Không vô cùng tỉnh táo, anh ta biết rõ, cho dù bọn họ đã trở thành tinh cầu tự do nhưng thực lực tinh cầu bọn họ rất yếu, một cường giả có thể lăng không cũng không có. Bọn họ không có năng lực bảo vệ tinh cầu của mình.

Dương Thiên khẽ cau mày, thực lực của Vân Không mới là cấp Sơ sinh. Hắn không có ý định nhận Vân Không.

Về phần người Vụ Vân Tinh tiếp theo định làm thế nào để phát triển, cũng không phải việc hắn quan tâm.

Dương Thiên lắc đầu nói: "Thực lực của ngươi quá yếu, không giúp được ta."

Ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.

"Vị đại nhân này từ chối mình?" Vân Không thoáng cái chìm xuống vực sâu.

Có thể ở dưới trướng Dương Thiên, cho dù là một nô bộc, địa vị cũng khẳng định cao hơn những vị thần minh trong cung điện Du Lâm.

Tuy nhiên, anh ta không bỏ cuộc, nói: "Đại nhân cho dù không thu nhận ta cũng xin vui lòng lưu lại một lát. Trong Vụ Vân Tinh chúng ta có một khu vực vô cùng kỳ lạ, trong đó có rất nhiều khoáng thạch màu vàng trân quý, chúng ta sẵn sàng dâng hiến cho đại nhân."

"Hả? Khoáng thạch màu vàng vô cùng trân quý?" Dương Thiên trong lòng khẽ động.

Vụ Vân Tinh này vốn là một mỏ quặng, khả năng có khoáng thạch quý giá là rất lớn.

Vân Không quỳ sát đất, vô cùng cung kính nói: "Đại nhân, những khoáng thạch màu vàng kia là ta vô tình phát hiện ra, chỉ có điều chúng vô cùng cứng rắn, ta dùng cách nào cũng không thể phá vỡ được."

Trước đây, trong lúc đang tìm kiếm, đào bới quặng sương mù, Vân Không vô tình phát hiện ra khoáng thạch này bên trong một khu vực, vô cùng cứng rắn, hiện lên ánh vàng.

Tuy rằng thực lực của Vân Không chưa đạt tới cấp Tân Tinh nhưng khoảng cách cũng không kém bao nhiêu, nham thạch bình thường anh ta có thể đập vỡ một cách đơn giản, cho dù là quặng để chế tạo thần binh cấp hai, cấp ba cũng dễ dàng bị đánh nát.

Anh ta vô cùng cẩn thận, biết rõ khoáng thạch mình phát hiện được có thể còn trân quý hơn quặng sương mù vì vậy không nói với bất kỳ ai, ngoại trừ anh ta, không ai biết được.

Bây giờ, Dương Thiên giúp Vụ Vân Tinh bọn họ trở thành một tinh cầu tự do, hơn nữa còn để anh ta trở thành chủ nhân của Vụ Vân Tinh.

Nói cho Dương Thiên biết về khoáng thạch, một mặt, anh ta muốn báo đáp Dương Thiên, một mặt là muốn kéo gần quan hệ với Dương Thiên.

Thân phận, địa vị của Dương Thiên chắc chắn kinh người, đây chính là cơ hội trời ban của bọn họ.

Dương Thiên trong lòng khẽ động, đối với khoáng thạch trân quý màu vàng trong lời Vân Không có chút hứng thú.

Giống như trên Thiên Linh Tinh hắn mua trong hệ ngân hà trước kia, phát hiện ra mấy nghìn tấn hỏa tinh thạch. Một tấn hỏa tinh thạch có giá trị ngang một thần binh cấp chín, cũng chính là mười điểm tích lũy.

Mấy nghìn tấn hỏa tinh thạch giá trị mấy chục nghìn điểm tích lũy.

Tuy nhiên, thực lực của Vân Không rất yếu, còn chưa đến cấp Tân Tinh. Khoáng thạch mà hắn khó có thể phá vỡ chưa chắc đã có bao nhiêu giá trị đối với Dương Thiên. Có thể, khoáng thạch màu vàng kia cũng chỉ là một loại khoáng thạch bình thường.

"Đi, Đan Lăng, chúng ta đi nhìn thử xem sao." Dương Thiên cười nói.

"Ta cũng muốn xem khoáng thạch màu vàng này rốt cuộc là bảo vật trân quý nào." Đan Lăng gật đầu nói.

Vừa rồi, ông ta mở ra lĩnh vực của mình, cảm nhận một chút nhưng không phát hiện ra cái gì trên Vụ Vân Tinh này.

Trong lĩnh vực của mình, ông ta chỉ có thể thấy được một số đồ vật bên ngoài còn với những thứ bên trong nham thạch, bên trong bí cảnh hay sâu dưới lòng đất thì căn bản không thể cảm nhận được.

Sự phấn khích tột độ hiện lên trong mắt Vân Không.

"Ngươi đứng lên đưa chúng ta đi xem một chút." Dương Thiên nói.

"Tạ đại nhân." Vân Không cung kính nói.Sau đó anh ta đứng dậy, hơi khom người biểu đạt sự kính trọng đối với Dương Thiên.

"Tất cả mọi người cũng đứng lên đi." Dương Thiên nói.

Người dân Vụ Vân Tinh lần lượt đứng dậy, thân thể run run nhìn về phía Dương Thiên. Lúc này, bọn họ nhìn Dương Thiên, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt.

"Đại nhân, mời đi bên này." Vân Không kính cẩn nói.

Bên cạnh, cha của Vân Không và em trai anh ta Vân Ngọc Đạt cũng kính nhìn Dương Thiên và những người khác, không có sợ hãi chỉ có sự cảm kích.

Đoàn người trực tiếp đi về một phía.

Một số người dân chăm chú đi theo bọn họ, còn một số thì đi về những phía khác nhau. Hiện tại, Vụ Vân Tinh đã trở thành một tinh cầu tự do, bọn họ cũng có những việc riêng muốn làm.

"Cha, chúng ta không đi tìm mỏ sương nữa ạ? Không có quặng sương mù, chúng ta sẽ không có đồ ăn rồi." Ở một góc, một đứa bé chỉ mấy tuổi ngửa đầu nhìn cha mình hỏi.

Từ lúc có ý thức đến giờ, nó thấy ngày nào mọi người cũng phải đi đến mỏ quặng tìm quặng sương mù, như vậy mới có thể đổi lấy chút đồ ăn, bằng không sẽ bị đói bụng.

"Không cần, chúng ta không cần tìm quặng nữa, trở về cha lập tức chuẩn bị đồ ăn cho con." Người đàn ông với khuôn mặt khô vàng nhìn đứa con nhỏ của mình, vừa cười vừa nói.

Trên Vụ Vân Tinh cũng nuôi trồng rất nhiều thức ăn chỉ là trước giờ đồ ăn đều do người trong cung Du Lâm sở hữu và phân phối. Hiện tại, những thứ này đều do bọn họ tự chia.

Advertisement
';
Advertisement