“Rống!”
Con Cụ trùng màu đen phẫn nộ rít gào một tiếng, sau đó cái đuôi to lớn trực tiếp đập về phía đám người Dương San, thanh niên ngăn cản mà không có chút sợ hãi nào.
Nếu anh ta không ngăn lại, cái đuôi này nhất định sẽ đạp trúng Dương San.
Nhưng, thực lực của anh ta chỉ là cấp Tinh chủ đỉnh phong, căn bản không thể chống lại con cự thú này.
Cơ thể lập trực tiếp bị Cự trùng màu đen đập rơi xuống đất, đem mặt đất đập ra một vết nứt. May mắn là, công kích của cái đuôi con Cự trùng vẫn bị anh ta ngăn lại, hơn nữa chếch đến một khu vực khác.
“Vũ Vân!”, Dương San nôn nóng hét lên.
“Cha.”, trong ngực Dương San, hai đứa trẻ khóc thét lên. Trên khuôn mặt nhỏ đều là sợ hãi.
“San San, mọi người mau chạy đi!”, Vũ Vân chỉ cảm thấy xương cốt bản thân nứt gãy hoàn toàn, nhưng anh ta vẫn hét lớn về phía đám người Dương San.
2 tay anh ta gắt gao ôm lấy cơ thể của con trùng thú cấp Hắc Động sơ kỳ này.
“Rống!”
Phía xa, bỗng nhiên truyền đến một âm thanh khủng bố, lại một con cự trùng màu đen khủng bố đến đây, con mắt huyết hồng nhìn chăm chăm đám người Dương San, trên thân nó tản ra khí thế so với con trùng thú cấp Hắc Động sơ kỳ còn khủng bố hơn.
Thực lực của nó đạt đến cấp Hắc Động trung kỳ.
Trong mắt Dương San đầy sự hoảng sợ, cô không sợ chết, nhưng con của cô không thể có việc gì được.
Vũ Vân gầm lên giận dữ, trên mặt là sự cuồng bạo, giận dữ, trực tiếp buông bỏ con trùng thú cấp Hắc Động sơ kỳ, sau đó trường thương trong tay không sợ hãi chút nào đâm về phía con trùng thú cấp Hắc Động trung kỳ đó.
Thực lực anh ta mặc dù yếu, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép những con trùng thú này làm hại đến người anh ta để ý, cho dù là mất mạng.
Oành!
Anh ta chắn trước mặt Dương San, thừa nhân công kích của con trùng thú cấp Hắc Động này, xương cốt toàn thân hoàn toàn bị nứt gãy, ngã mạnh trên mặt đất, trên người đầy vết máu. Khí tức toàn thân vô cùng yếu ớt.
“Vũ Vân.”, Dương San khóc thét lên.
Nhưng, con cự trùng cấp Hắc Động trung kỳ không dừng lại công kích của mình, một con cự thú cấp Hắc Động sơ kỳ nhìn chăm chăm đám người Dương San.
Bọn chúng dơ lên đuôi của mình, chuẩn bị giải quyết đám nhân loại nhỏ bé này.
“Không”, Dương San cảm giác cái chết chỉ cách mình trong nháy mắt, trước mắt, thời gian dường như dừng lại, chỉ truyền đến tiếng khóc sợ hãi của 2 đứa trẻ trước mắt.
Oành!
Bỗng nhiên, trên hiện trường, một tiếng xé gió thật lớn vang lên, một thanh niên từ xa bay nhanh đến, giống như một quả đạn pháo, nặng nề hạ xuống mặt đất.
Mặt đất phảng phất truyền đến một trận nổ vang, vị trí dưới chân thanh niên, xuất hiện 2 cái hộ thật lớn , rất nhiều khe nứt từ 2 cái hố này lan ra ngoài
Khuôn mặt thanh niên lạnh nhạt, một quyền đánh ra, con trùng thú cấp Hắc Động trung kỳ trước mặt Dương San dường như không có chút năng lực phản kháng nào, cơ thể trực tiếp chia năm xẻ bảy. Sau đó tay phải thanh niên khẽ động, một đạo đao gió xuất hiện, trực tiếp xẹt qua con trùng thú cấp Hắc Động sơ kỳ đó.
2 con trùng thú cấp Hắc Động khủng bố không có chút lực phản kháng, mất mạng trong nháy mắt.
Thanh niên giả quyết 2 con trùng thú, quay người lại, nhìn Dương San.
Dương San nhìn thanh niên này, nước mắt không ngừng chảy ra.
“Anh.”
“Em còn biết anh là anh trai em!”, Dương Thiên nhìn Dương San tức giận nói, nhưng nhìn thấy 2 đứa bé trong lòng Dương San, ánh mắt lại trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.
Trong không trung, lúc này bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người, che khuất cả bầu trời.
“Giết!”, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, tất cả mọi người bay xuống, đánh về phía những con Cự Trùng màu đen ở đây.
Những con Cự trùng màu đen này mặc dù nhiều, nhưng người của quân đội nhân loại cũng có vài trăm nghìn người, hơn nữa thực lực vượt xa những con cự trùng màu đen này.
Dương Thiên nhìn về phía thanh niên đang nằm trên đất, trực tiếp đi qua, bàn tay vẫy động, trong tay liền xuất hiện một quả sinh mệnh.
Quả sinh mệnh vào bụng, thương thế trên cơ thể Vũ Vân lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang nhanh chóng phục hồi. Một lát sau, liền hồi phục hoàn toàn.
Vũ Vân đứng dậy, nhìn Dương Thiên, lại có chút câu nệ, anh ta biết Dương Thiên là anh trai của Dương San.
Trận chiến vẫn đang tiếp tục, theo việc quân đội nhân loại đến, vô số Cự trùng màu đen ở đây nhanh chóng bị khống chế, những người may mắn sống sót tràn đầy kích động.
“Quân đội của nhân loại chúng ta đến rồi!”
“Chúng ta được cứu rồi.”
“Giết chết trùng tộc.”
……
Trong mắt những nhân loại này có may mắn, cũng có oán độc, phẫn nộ đối với Trùng tộc.
Dương Thiên đứng thẳng, trước mắt hắn, thanh niên có khuôn mặt kiên định nhìn Dương Thiên, lại lộ ra một chút hoảng loạn. Không biết nói gì mới tốt.
“Mẹ, chúng ta được cứu rồi sao?”, trong ngực Dương San, một cô bé chỉ khoảng 2, 3 tuổi hỏi.
“Ừ! Quái vật lớn màu đen bị chú trước mắt đánh bại rồi. không có quái vật lớn đến ăn chúng ta nữa.”, một bên khác, một cậu bé khoảng 2,3 tuổi trực tiếp nói.
Tuổi bọn chúng mặc dù nhỏ, nhưng sự việc có thể hiểu rất nhiều.
“Cha không sao rồi.”, hai đứa bé nhìn Vũ Vân đã hồi phục, vui vẻ nói.