Trong tòa cung điện này, còn có hơn mười người, toàn bộ đều là cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong, bọn họ nghe được lời nói của Luân Giác và nam tử trung niên nhưng lại không có tí khiếp sợ nào.
Bọn họ nhìn về phía khuôn mặt vặn vẹo của nam tử trung niên, trong mắt là thần sắc cuồng nhiệt.
"Gần đây có chuyện gì phát sinh?", nam tử trung niên nhìn Luân Giác hỏi.
"Chủ nhân, hết thảy như thường, những người bị chết lúc trước ta cũng đã tạo lý do cho bọn họ, đảm bảo không ai phát hiện được, nhưng một ngày trước Dương Thiên lại đi tới Đế quốc Long Vũ này.", Luân Giác nói.
"Nga, là thiên tài tuyệt thế Dương Thiên của Nhân tộc à?", nam tử trung niên hỏi.
"Đúng vậy, chủ nhân.", Luân Giác nói.
"Hừ, cấp trên hạ lệnh xuống, dù rằng ta có bỏ mạng cũng phải đánh chết Dương Thiên này, Dương Thiên chỉ là một thiên tài cảnh giới cấp Tinh Chủ mà thôi! Sao có thể hơn được với sinh mệnh vĩ đại của Hỗn Ma ta?", Nam tử trung niên, cũng chính là Hỗn Ma nói, trong mắt tràn đầy thần sắc cuồng bạo.
"Sinh mệnh của chủ nhân là cao quý nhất.", đầy mặt Luân Giác là cuồng nhiệt nói.
Thần sắc cuồng bạo trong nhãn cầu Hỗn Ma biến mất, ông ta vẫy vẫy tay nói: "Chẳng qua Dương Thiên này thiên phú kinh người, xác thật là họa lớn của tâm phúc Trùng tộc chúng ta, nhưng bên người hắn lại có một vị cường giả cấp Lĩnh Chủ bảo vệ, ta cũng không nắm chắc tuyệt đối được, chỉ có thể ra tay một lần, nô dịch linh hồn hắn, nô dịch không được thì trực tiếp diệt sát linh hồn, trừ bỏ hai loại phương pháp này, dù Dương Thiên có chết thì Nhân tộc vẫn có thể hồi sinh Dương Thiên. Mặt khác, một khi ta ra tay thì khẳng định sẽ bị bại lộ."
Hỗn Ma hơi cau mày, ông ta chịu mệnh lệnh của Trùng tộc tới nơi này ẩn núp, thực lực ông ta cũng đạt tới đỉnh cấp Lĩnh Chủ, sắp tiến đến ngưỡng cửa của thực lực Vương cảnh rồi. Trong đám Trùng tộc đang ẩn náu tại Thần quốc Côn Trụ thì thực lực của ông ta là mạnh nhất.
Ông ta còn là thủ lĩnh của đám Trùng tộc đang ẩn núp tại Thần quốc Côn Trụ.
Trùng tộc, có được trí tuệ rất cao, không thua Nhân tộc chút nào, tuy rằng Hỗn Ma cũng khát vọng đánh chết Dương Thiên, nhưng ông ta cũng không muốn mình chết theo.
Tuy rằng nói ông ta có khả năng sống lại, nhưng lại không biết phải chờ bao lâu.
Thực lực ông ta cường đại, sống lại rồi cảnh giới cách cũng rất lớn.
"Luân Giác, ngươi giám thị Dương Thiên cho chặt vào, tìm cơ hội.", Hỗn Ma phân phó nói.
"Vâng, chủ nhân.", Luân Giác cung kính nói.
Ông ta cũng đã thu được tin tức của Phan Khuyết, nên định dành thời gian đi Vân Tinh trước. Chỉ là mấy ngày này ông ta toàn lực giải quyết dấu vết của cuộc bắt người nên không có thời gian xuất phát thôi.
Hiện tại trong thời gian ngắn thế này, hắn còn chưa biết được chuyện Dương Thiên đang đi tìm Dương San.
Mỗi lần Hỗn Ma ăn cơm là tốn ít nhất mấy trăm vạn người, đùng một cái nhiều người biến mất như vậy thì dù bọn họ có khống chế tất cả người của Kim Ma Tinh, muốn diệt trừ hết tất cả dấu vết còn sót lại cũng vẫn rất gian nan.
"Đi đi! Chờ đến khi có tin tức của Dương Thiên thì nói ta.", Hỗn Ma nói.
"Cung tiễn chủ nhân.", Luân Giác cung kính nói.
Oanh!
Trên người Hỗn Ma xuất hiện một đạo ánh sáng đen, thân thể ông ta bỗng vặn vẹo kỳ dị, sau đó không đến một giây thân hình ông ta phình to ra nhanh chóng, cuối cùng xuất hiện một con trùng thật to ngay tại đây, thân hình lớn chừng mấy ngàn mét, hàm răng vô cùng sắc bén, còn có đôi mắt đỏ như máu. Thoạt nhìn khủng bố dị thường.
Luân Giác cũng đông đảo các cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong, nhìn cự trùng màu đen này cả mặt đều là vẻ phấn khích cuồng nhiệt.
Thân hình di chuyển bay thật nhanh, sau đó biến mất khỏi nơi này.
......
Đây là một bĩ cảnh thật lớn, tản ra cổ khí vị máu tanh, tùy tiện liếc nhìn cũng thấy được thi hài.
Ở trung tâm của bí cảnh này, còn chia ra thành ba khu vực thật lớn, trong mỗi khu vực đó lại thấy được rất đông nhân loại. Mỗi khu vực đã có tới mấy trăm vạn người.
Chẳng qua, lúc này những nhân loại này trên mặt đều là thần sắc hoảng sợ, toàn bộ đông đúc chen lấn với nhau, chung quanh khu vực của bọn họ còn có vô số cự trùng màu đen lúc nha lúc nhúc, ánh mắt mấy con cự trùng màu đen đó nhìn về phía nhân loại có một loại tham lam.
Khu vực đằng trước, trên mặt nhân loại có loại hoảng sợ càng sâu, quần áo bọn họ rách nát, sắc mặt hiện vẻ tái nhợt không bình thường, thậm chí còn có nhiều trẻ em và người già.
Cũng có một vài người trên mặt là thần sắc chết lặng, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, không còn tia sáng nào.
Lúc này trong khu vực thứ ba lại có một cô gái, bên cạnh còn có cặp song sinh chỉ khoảng hai ba tuổi một nam một nữ.
"Ma ma, bọn con sợ.", hai đứa bé gắt gao ôm lấy cô gái, nhìn những con cự trùng đen thui khủng bố xung quanh, trên khuôn mặt nhỏ là sắc hoảng sợ hãi hùng.
"Tiểu Hạo, Tiểu Đình, không cần sợ, ma ma đây rồi.", Cô ôm hai đứa nhỏ của mình gắt gao, an ủi, sâu trong đáy mắt cô cũng là sợ hãi mãnh liệt, nhưng, cô tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.
"San San, đều do anh, không có năng lực bảo vệ em cùng con.", bên cạnh, một vị thanh niên khuôn mặt kiên nghị đang đong đầy thần sắc tự trách.
Thực lực của anh ta chỉ ở đỉnh cấp Tinh Chủ, đối mặt với mấy con cự trùng màu đen này thì thật không có sức phản kháng.
"Không trách anh!", San San lắc đầu, thực lực của mấy con cự trùng này quá mức cường đại, cơ hồ chỉ trong thời gian vài giây bọn họ đều đã bị bắt vào trong bí cảnh này.
"San San, cô nói bọn trùng đó có ăn thịt chúng ta luôn không?", bên cạnh, một cô gái diện mạo mảnh mai đầy mặt sợ hãi nói.
San San trầm mặc, nhìn thi cốt chất đống nơi xa, còn có lúc nhúc cự trùng màu đen kia, gắt gao ôm chặt con mình.
"Không biết anh Dương Thiên biết tin tức chưa.", trong lòng San San trầm ngâm.