Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

“Thực nghiệm thành công, mình cũng nên ra ngoài rồi!”, Dương Thiên mỉm cười.

Lúc này bên trên vách đá linh lực long phượng nguyên châu của hắn, tổng cộng có hai mươi mốt chữ hoàn chỉnh, hiện tại hắn mới chỉ dung hợp được năm chữ mà thôi.

Soạt!

Trong tay Dương Thiên xuất hiện một tấm lệnh bài màu đen, hắn nhìn tảng đá thần bí một lần cuối, khẽ dùng sức, bóng dáng hắn liền biến mất ngay tức thì.

Ở vị trí cửa lớn cung điện, gần viện trưởng lão tộc Cốt Linh, đang có một số người đứng đó.

Ngoài nhóm người Đan Lăng, còn có Mạc Đặc Lâm của tộc Cốt Linh.

Soạt!

Đột nhiên, một cơn dao động xuất hiện, sau đó bóng dáng một thanh niên xuất hiện.

“Thiếu gia Dương Thiên.”, nhóm người Đan Lăng nhìn thấy người thanh niên, nhanh chóng chạy lại.

Mạc Đặc Lâm cũng mỉm cười, đi đến bên cạnh Dương Thiên.

“Thiếu gia Dương Thiên, ngài đã kết thúc tu luyện rồi chứ?”, Mạc Đặc Lâm cười hỏi.

“Ừ.”, Dương Thiên gật đầu.

“Trưởng lão Nguyên Chiến của chúng tôi đã nói, thiếu gia Dương Thiên có thể tiếp tục ở lại thế giới Cốt Linh tu luyện, cũng có thể trực tiếp rời khỏi.”, Mạc Đặc Lâm nói.

“Thôi, làm phiên các ngươi thời gian dài như vậy, ta cũng nên đi rồi.”, Dương Thiên lắc đầu nói.

Chuyến đi thế giới Cốt Linh lần này, hắn thu hoạch được rất nhiều.

Mục đích ban đầu của hắn chỉ là vì tiếp nhận truyền thừa pháp tắc, kết quả là hắn không những có sự tiến bộ rất lớn trong pháp tắc, mà hắn còn được nhìn thấy tảng đá lớn thần bí, biết được lai lịch của chín chữ, quan trọng hơn là trên vách đá linh lực viên long phượng nguyên châu của hắn lại hoàn thiện được rất nhiều chữ.

Đợi đến khi Dương Thiên dung hợp hoàn tất toàn bộ chữ, thực lực của hắn còn có thể có một bước đại nhảy vọt.

Đám người Dương Thiên cùng nhau ra khỏi cung điện.

Các thiên tài đang tu luyện ở bên ngoài, nhìn thấy Dương Thiên lại muốn chạy lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Mạc Đặc Lâm lại có chút sợ hãi.

Mặc dù Mạc Đặc Lâm rất nhiệt tình và cung kính với Dương Thiên, nhưng thực tế lại là một người vô cùng lạnh lùng. Tuyệt đối không có chuyện nương tay với những thiên tài dám đến gây sự.

“Đi thôi, Mạc Đặc Lâm, lần này chúng ta không ngồi phi thuyền nữa, khoảng thời gian này chìm đắm trong tu luyện, còn chưa có cơ hội ngắm nhìn thế giới Cốt Linh của các ngươi.”

“Thời gian của thiếu gia Dương Thiên quý báu biết bao, nếu thiếu gia Dương Thiên muốn tham quan, vậy để ta đưa mọi người đi tham quan một chút.”, Mạc Đặc Lâm cười nói.

Mười mấy người cùng đi ra ngoài.

“Hân Hân, cậu mau lại đây, chúng ta chơi trò chơi đi.”

“Béo bây giờ là đại quái vật, chúng ta mau chạy thôi.”

“Nào, Hân Hân, cậu ra sau lưng tớ, tớ bảo vệ cậu.”

……

Ở phía xa, truyền đến những tiếng cười hân hoan, giòn tan.

Dương Thiên hướng mắt nhìn sang, thấy mười mấy đứa trẻ con đang tung tăng vui đùa, trong đám còn có một bé gái chỉ khoảng ba bốn tuổi đang cười khanh khách, trốn sau lưng một cô bé lớn tuổi hơn một chút, trên khuôn mặt là nụ cười vui vẻ, thỏa mãn.

“Í.”, đột nhiên, cô bé chú ý đến Dương Thiên, lập tức rời khỏi đội chơi, từ từ chạy lại, cô bé đã nhận ra Dương Thiên.

Cô bé nghiêng đầu nhìn Dương Thiên, kéo góc áo của Dương Thiên, trong mắt là sự vui mừng.

“Haha, Hân Hân.”, Dương Thiên cười, bế cô bé lên.

Ở bên cạnh, Đan Lăng nhìn thấy cô bé, cũng nở ra một nụ cười.

Ông ta và Dương Thiên đã tận mắt chứng kiến sự ra đời của cô bé.

“Hân Hân, mau lại chơi đi.”

“Ôi! Béo sắp ăn thịt người rồi… Hân Hân mau đến cứu tớ với!”

……

Ở phía xa, một đám trẻ con đang gọi Hân Hân.

“Được rồi, Hân Hân, con mau lại chơi đi.”, Dương Thiên đặt cô bé xuống cười nói.

Khuôn mặt cô bé mang theo nụ cười, lại trở về giữa đám trẻ đó, tiếng cười lanh lảnh vang lên.

Dương Thiên nhìn cô bé vui vẻ của lúc này, trong lòng không khỏi nhớ đến câu nói của cô bé khi lần đầu vào bí cảnh xương trắng.

“Các cậu… có thể… chơi cùng tớ không?”

Lúc đó cô bé chỉ là một bộ hài cốt nhỏ, chút ý chỉ còn lưu lại chính là không ngừng lặp lại câu nói này.

Trong lòng Dương Thiên khẽ thở dài một tiếng, cô bé bây giờ có lẽ không biết được rằng, từng có một người vì cô bé mà đi hơn nửa vũ trụ, chỉ để tìm cách khiến cô bé sống lại.

Cuối cùng, cô bé sống lại rồi, nhưng người đó lại mất đi mãi mãi, chỉ để lại một đống xương cốt vụn vỡ.

“Nhị trưởng lão của chúng tôi đã sắp xếp cho Hân Hân một thân phận rất bình thường, trừ tất cả cường giả trên cấp Hắc Động của tộc ta biết thân phận của Hân Hân, những người khác đều không biết.”, Mạc Đặc Lâm nhìn cô bé đang chơi vui vẻ, nói.

“Thân phận quá cao đúng là khiến người khác kiêng dè sợ hãi, đến lúc đó lại chỉ có một mình cô độc, không hòa nhập được với đám đông.”

Dương Thiên gật đầu.

Có được ắt có mất, có được địa vị càng cao, đồng thời cũng mất đi rất nhiều, xác định không thể bình đẳng hoàn toàn với người khác.

Đám người Dương Thiên cũng nhìn thấy được cô bé hồi xưa trong trí nhớ vụn rời của Nguyên Bác.

Khi đó cô bé một mình, cô độc một chỗ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn các bạn nhỏ đang chơi đùa vui vẻ ở đằng xa.

Cô bé là con gái duy nhất của Nguyên Bác, thân phận rất cao, thậm chí ngang với cường giả cấp Viên Mãn của tộc Cốt Linh, không có bất cứ người tộc Cốt Linh nào dám trêu chọc cô bé.

Nhưng mà, chính vì sự sợ hãi này, mới khiến hồi nhỏ cô bé phải sống trong sự cô độc, thậm chí sau khi chết còn hình thành chấp niệm.

“Có lẽ kết quả hiện giờ là tốt nhất.”, Dương Thiên nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô bé, khóe miệng cũng khẽ lộ ra nụ cười.

Hy vọng lớn nhất của Nguyên Bác chính là hy vọng cô bé có thể vui vẻ, bây giờ, nguyện vọng của ông ta cuối cùng cũng thực hiện rồi.

Mọi người cùng nhau rời đi, đến cửa ra vào của thế giới Cốt Linh.

Advertisement
';
Advertisement