Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Đợi lúc anh ta đứng trước mặt Dương Thiên, chỗ anh ta đứng lúc trước thâm chí vẫn còn sót lại bóng người, có thể thấy được tốc độ đã nhanh như thế nào.

Trong tay Chu Vân xuất hiện một thanh kiếm dài, phía trên sáng lên những ánh sáng màu xanh, phát ra từng đợt chấn động rất đáng sợ.

(Tiếng ồn ào)

Mười mấy luồng ánh sáng xanh của kiếm xuất hiện, hoàn toàn bao phủ lấy Dương Thiên, khiến xung quanh hắn đều bị bao vây.

“Đây chính là thần binh cấp mười?” Khuôn mặt Dương Thiên nghiệm trọng, thân người vút qua, trong tay xuất hiện một thanh đao dài màu đen, không ngừng chuyển động, chỉ trong một giây ngắn ngủi đã chuyển động được khoảng mười chiêu, khiến cho những ánh kiếm xanh toàn bộ đều bị đánh tan.

Những ánh sáng của kiếm bị đánh tan đập xuống mặt đất liền lập tức biến thành hư vô. Ngày càng có nhiều hơn những ánh kiếm bị đánh tan phủ khắp xung quanh.

Những người ở gần đều có thể cảm nhận được sự ác liệt từ những luồng ánh sáng từ kiếm này.

Nhưng ở xung quang sân thi đấu có một lớp màng mỏng, có thể phòng ngừa hai người trong lúc chiến đấu sẽ làm ảnh hưởng đến người khác.

Oàng!

Một thanh kiếm dài xuất hiện từ phía sau của Dương Thiên, tốc độ rất kinh người, đâm về phía tim của Dương Thiên.

Dương Thiên lại không yếu thế hơn, cây đao trong tay cũng chuyển động, ánh sáng đỏ vụt qua.

Tốc độ hai người giao đấu vô cùng nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã đánh được mấy chục chiêu. Nhưng không ai làm gì được ai.

Trong sân thi đấu, trong không trung chỉ còn sót lại những bóng người, hai người chỉ chuyển động một chút đã cách hàng nghìn mét! Vô cùng đáng sợ!

Mọi người xung quanh quan sát dều cảm thấy rất chấn động.

“Mạnh quá!”

“Tôi cũng ở cảnh giới cấp Tinh Chủ, vậy mà không thấy rõ sự chuyển động trong lúc bọn họ chiến đấu.”

“Đây hoàn toàn là cuộc chiến của cấp Hắc Động nhỉ?”

……

Vô số người ngạc nhiên , chỉ là cuộc giao đấu ngắn ngủi, cảnh Chu Vân đàn áp thiên tài loài người mà bọn họ mong chờ hoàn toàn không xảy ra, hai người bọn họ hoàn toàn ngang tài ngang sức.

Những người có sức mạnh cấp Lĩnh Chủ như Mạc Đặc Lâm cũng đang quan sát, sâu trong đáy mắt là vẻ kinh sợ.

Bọn họ đều nhìn thấy rõ cuộc giao chiến giữa Chu Vân và Dương Thiên, sự chuyển động của hai người bọn họ hoàn toàn đã vượt qua cấp Hắc Động sơ kỳ.

“Không hổ danh là thiên tài tuyệt thế của loài người, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, thực lực đã có thể gần với cấp Hắc Động trung kỳ.” Mạc Đặc Lâm trong lòng ngạc nhiên than thở.

“Nhưng lần chiến đấu này, Chu Vân nhất định sẽ là người giành thắng lợi cuối cùng!” Mạc Đậc Lâm trong long có chút hào hứng. Ông ta biết con át chủ bài Chu Vân, đó chính sự truyền thụ quan trọng nhất của tộc Cốt Linh bọn họ. Một tram năm trước Chu Vân vẫn chưa từng tiếp thu truyền thừa cửu tự thì đã có thể giết được người có sức mạnh cấp Hắc Động sơ kỳ, trong một năm nay nay anh ta đã hoàn toàn dung hòa cửu tự, thực lực đã tiến bộ cực kỳ lớn.

Ông ta biết Dương Thiên cũng có vài hệ pháp tắc chưa dùng đến, nhưng pháp tắc hệ hỏa của Dương Thiên là mạnh nhất, những hệ pháp tắc khác gộp lại nhất định cũng không bằng được cửu tự của Chu Vân.

Cơ thể Đan Lăng căng thẳng, ánh mặt dán chặt vào Dương Thiên, ông ta có thể nhìn thấy tình hình bên trong sân thi đấu, một khi Dương Thiên có nguy hiểm đến tính mạng ông ta sẽ lập tức ra tay.

Với tốc độ của ông ta, chỉ cần chưa đến một phần ngàn giây liền có thể cứu được Dương Thiên.

Cuộc đấu trong sân vẫn đang tiếp tục, Chu Vân và Dương Thiên đã giao đấu gần một ngàn chiêu.

Nửa buổi sau, hai người bọn họ hoàn toàn ngừng lại.

“Chu Vân này thật khó nhằn.” Dương Thiên cau mày lại, kiếm pháp của Chu Vân xảo quyệt, kì lạ, hoàn toàn không giống với những phương thức công kích của loài người, hơn nữa nhờ vào việc mượn uy lực của thần binh cấp mười, hoàn toàn có thể ngang tài ngang sức với pháp tắc hệ hỏa của hắn.

Phải biết rằng pháp tắc hệ hỏa lúc này của Dương Thiên đã hoàn toàn vượt qua cấp Hắc Động sơ kỳ, không còn cách cấp Hắc Động trung kỳ bao xa nữa.

“Quả nhiên là không thể xem thường thiên tài của bất kì tộc nào.” Dương Thiên trong lòng âm thầm nói.

Dù sao thì tộc Cốt Linh cũng từng là một tộc lớn mạnh, tài nguyên có được cũng vo cùng hùng hậu.

Chu Vân lạnh lùng nhìn về phía Dương Thiên, lạnh giọng nói: “Dương Thiên của loài người, ngươi rất mạnh, xuất phát từ lòng tôn trọng đối với ngươi, ta sẽ lấy ra thực lực mạnh nhất của mình để đánh bại ngươi!”

Vừa rồi hai người họ là thăm dò đối phương, đều chưa hoàn bộc lộ hết năng lực của mình.

Oàng!

Trong chớp mắt một sự chuyển động mạnh mẽ truyền tới, sau đó trên người Chu Vân xuất hiện một cỗ chuyển động rất kỳ quái, khí thế trên người không ngừng tăng lên, chỉ trong thời gian ngắn đã đạt đến trinh độ khiến người khác rất kinh ngạc. Thậm chí còn vượt qua cả cấp Hắc Động trung kỳ!

“Đây chính là truyền thừa cửu tự?” Dương Thiên nhắm mắt lại, nắm chặt thần binh trong tay.

Truyền thừa cửu tự là do Nguyên Bác có được từ một nơi thần bí, nếu có tộc nào có sở trường nhất về cửu tự thì nhất định là tộc Cốt Linh.

Trước đây khi Long Kinh Thiên có được truyền thừa của tộc Cốt Linh, dùng thời gian hơn ba mươi năm chứ mới có thể thành công dung hòa được một chữ, thực lực liền có thể ở cấp Tinh Chủ tong chớp mắt tăng lên hai tầng.

Ở đây những thiên tài của tộc Cốt Linh nhất định là cũng càng dung hòa triệt để hơn.

Advertisement
';
Advertisement