Ở trên một bình nguyên cực lớn, một cô bé đang vui vẻ chạy đi chạy lại, cách cô bé không xa, còn có rất nhiều thú dữ, trên người đang tỏa ra khí thế vô cùng cường đại.
Ở phía bên kia của bình nguyên, lại có hai bóng dáng đang đứng. Nhìn gương mặt họ, đó là Dương Thiên và Tuyết Lạc.
“Ta sắp phải đi rồi, Thanh Dao bèn giao cho cô chăm sóc vậy.”, Dương Thiên nhìn thiếu nữ áo trắng ở trước mặt có khuôn mặt lạnh lùng nói.
“Ngươi phải về vực ngoài sao?, Tuyết Lạc nhìn Dương Thiên, mặt không biểu cảm.
Nhãn cầu Dương Thiên hơi co lại, Tuyết Lạc này lại biết được hắn đến từ vực ngoài.
“Không cần lo lắng, anh đến từ vực ngoài, không liên quan đến ta lắm. Ta sẽ không ra tay với anh. Huống hồ anh có ơn với Tiểu Thanh Dao.
Dương Thiên hơi an tâm hơn, thực lực của Tuyết Lạc trước mặt, hắn hoàn toàn không nhìn thấu được, cảnh giới của cô ta ít nhất là đã vượt qua cấp Lĩnh Chủ.
“Thanh Dao vốn dĩ là do ta mà sản sinh ra, cô bé đương nhiên là do ta chăm sóc.”, Tuyết Lạc nhìn cô bé ở phía xa, lại tiếp tục nói.
Dương Thiên gật đầu. Tuyết Lạc không thể nào để lại Tiểu Thanh Dao một mình, nếu không cô ta cũng sẽ không cứu sống Thanh Dao.
Hắn nhìn Tiểu Thanh ở phía xa đang rất vui vẻ, trong lòng có chút không nỡ, nhưng dù sao hắn cũng không phải sinh linh thuộc về thế giới Cự Linh, hiện tại có Tuyết Lạc, hắn không cần lo lắng về sự an toàn của Tiểu Thanh Dao.
“Ca ca.”, cô bé ở phía xa chạy lại, ngẩng đầu lên nhìn Dương Thiên, trong ánh mặt hiện lên ý lại.
“Thanh Dao, hôm nay ta phải đi rồi.”, Dương Thiên nhìn cô bé trước mặt, khẽ nói.
Trước đó hắn đã nói với Thanh Dao, hắn sắp rời đi, không thể ở lại đây vĩnh viễn.
Trên khuôn mặt Tiểu Thanh Dao lộ ra vẻ không nỡ: “Ca ca, muội không nỡ huynh. Huynh có thể đừng đi không?”
Trong mắt cô bé ngập tràn sự bồn chồn, thậm chí xuất hiện một chút nước mắt.
Dương Thiên cười nói: “Mặc du ta rời khỏi, nhưng tương lai chắc chắn vẫn có cơ hội gặp mặt, đây chỉ là sự ly biệt tạm thời.”
Trong lòng hắn cũng không dễ chịu, nhưng mà hắn không thể ở lại đây mãi. Thời gian càng dài, sẽ càng khó chia xa.
Tiểu Thanh Dao nắm chặt góc áo Dương Thiên, không muốn buông ra.
“Được rồi! Thanh Dao, muội phải ngoan ngoãn đi theo Tuyết Lạc tỉ tỉ, biết chưa?”, Dương Thiên ngồi xổm xuống, giúp cô bé lau đi nước mắt ở khóe mắt.
“Vâng.”, Tiểu Thanh Dao hơi buồn, khẽ nói, trên khuôn mặt ngập tràn vẻ không nỡ.
“Tạm biệt!”, Dương Thiên đứng dậy, sau đó gật đầu với Tuyết Lạc, sải bước lớn về phía trước.
“Ca ca, huynh nhất định phải về thăm Thanh Dao nha, Thanh Dao sẽ nhớ huynh đó.”, cô bé nhìn theo bóng dáng Dương Thiên hét lớn.
Dương Thiên không quay đầu lại, kìm lại sự không nỡ trong lòng, vẫy tay với phía sau. Chưa được một lát, bóng dáng hắn đã nhanh chóng biến mất khỏi đây.
Ở bãi đất, chỉ còn lại hai người Tuyết Lạc và Tiểu Thanh Dao.
Tiểu Thanh Dao ngẩng đầu nhìn Tuyết Lạc, hỏi với giọng chờ mong: “Tuyết Lạc tỉ tỉ, tỉ nói ca ca sẽ về thăm muội chứ?”
Tuyết Lạc im lặng giây lát, gật đầu, nói: “Nhất định sẽ.”
Trong lòng cô ta biết, trừ phi Dương Thiên đạt đến thực lực nghịch thiên, nếu không họ sẽ rất khó gặp lại nhau nữa.
“Đi, Thanh Dao, ta dẫn muội đi tiếp nhận truyền thừa của thú hồn giả chúng ta.”, Tuyết Lạc khẽ nói, cô ta dẫn cô bé từ từ đi xa dần, cho đến khi bóng dáng biến mất hoàn toàn.
……
Một tia sáng tức tốc bay về, về đến người Dương Thiên.
“Họ đi rồi sao?”, trong lòng Dương Thiên có chút khó chịu.
Sau khi Dương Thiên rời khỏi, Tiểu Quang vẫn ở lại đó, nhìn Tiểu Thanh Dao theo Tuyết Lạc rời đi, tiểu Quang mới lại bay về.
Dương Thiên gói gém lại cảm xúc, thân ảnh của hắn lúc này đã ở trong khu vực Hoang Lĩnh mà ban đầu hắn đến.
Thực lực hiện tại của hắn là cấp Tinh Vực, còn có thể vào đây, đợi đến khi hắn đột phá cấp Tinh Chủ, sẽ rất khó vào lại nữa. Thậm chí thực lực đạt đến cấp Viên Mãn, vào trong này cơ thể sẽ bị xé toang ra.
Lần sau hắn muốn vào, không biết đã đạt đến thực lực như thế nào rồi.
Ngoài ra, người của thế giới Cự Linh này cũng không ra ngoài được, đây là bên thực lực tàn khuyết, người của thế giới Cự Linh chỉ có thể miễn cưỡng sống ở trong thế giới của mình. Hoàn toàn không thể bước vào trong vũ trụ thực sự.
Vì vậy, Dương Thiên cũng không thể đưa Tiểu Thanh Dao ra ngoài.
Nhìn khu vực man hoang này, trong lòng Dương Thiên thấy hơi phức tạp.
Mỗi một thế giới đều có sự bi thương ly hợp của nó, mỗi một người đều có quỹ đạo cuộc đời của riêng mình.
Mà Dương Thiên cũng không có cách nào can dự, hắn cũng có con đường cường giả của mình phải đi!
Trong mắt Dương Thiên hiện lên sự kiên định, hắn khẽ nhắm mắt lại, viên cự linh châu trong người từ từ phát ra một sự dao động kỳ dị, sau đó hắn cảm nhận rõ ràng được, bên người mình xuất hiện một thông đạo màu đen kỳ dị.
“Tạm biệt, Thanh Dao! Tạm biệt, thế giới Cự Linh! Hy vọng sau này có thể gặp lại.”
Dương Thiên nhìn thế giới man hoang này một lần cuối, chôn giấu tâm trạng phức tạp vào sâu tận đáy lòng, cơ thể bước thẳng vào đó.