Về sau, thức thứ tư của Khống chế hỏa diễm tương đương gần với pháp tác cấp Hắc Động sơ kì. Hoàn toàn lĩnh ngộ thức thứ tư, đó chính là lĩnh ngộ pháp tắc của cấp Hắc Động sơ kì. Về phần pháp tắc hệ thủy, Dương Thiên đã hoàn toàn đạt đến cực hạn cấp Tinh Chủ vào hai năm trước.
"Bây giờ pháp tắc hệ hỏa của mình đang lĩnh ngộ thức thứ năm của Khống chế hỏa diễm, pháp tắc hệ thủy đang lĩnh ngộ thức thứ tư, mà pháp tắc hệ phong và pháp tắc lôi điện cũng sắp bắt đầu lĩnh ngộ thức thứ tư, lĩnh vực thời gian của mình đạt đến bốn nghìn ba trăm mét!"
Dương Thiên đang tính toán thực lực của mình!
Bây giờ hắn dùng bất kì một loại pháp tắc đều có thể vượt qua cửa thứ chín của cửa ải pháp tắc!
Có linh hồn phân thân của năm viên Nguyên châu pháp tắc, tốc độ tiến bộ pháp tắc của Dương Thiên vô cùng đáng sợ.
Bây giờ mình lại đột phá pháp tắc, không biết có thể tiếp tục dung hợp Tinh thạch Cự Linh Thú không!" Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Hai năm trước, sau khi pháp tắc hệ thủy của Dương Thiên đạt đến cực hạn của cảnh giới cấp Tinh Chủ, Dương Thiên liền thử dung hợp Tinh thạch Cự Linh Thú, thân thể của hắn lại có thể tiếp nhận nửa viên Tinh thạch Cự Linh Thú.
Cho nên Dương Thiên cho rằng, dung hợp Tinh thạch Cự Linh Thú không chỉ có liên quan đến cường độ linh hồn, mà cũng có quan hệ mật thiết với trình độ lĩnh ngộ pháp tắc.
Dương Thiên ngồi xếp bằng, bắt đầu dung hợp từ từ.
Từng luồng năng lượng khổng lồ đi vào trong thân thể của Dương Thiên, máu Dương Thiên sôi sục, vô cùng khủng khiếp.
Linh hồn của hắn truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt, nhưng khuôn mặt hắn lại nở nụ cười.
Dương Thiên cảm thấy mình có thể tiếp tục dung hợp.
Thời gian trôi qua, sau một ngày, Dương Thiên cuối cùng có thể dung hợp nửa viên Tinh thạch máu Cự Linh Thú còn sót lại hai năm trước.
Dương Thiên vẫn chưa dừng lại, tiếp tục lấy ra một viên Tinh thạch xương Cự Linh Thú để dung hợp.
"Đau quá!"
Trong mắt Dương Thiên hiện vẻ đau đớn, viên Tinh thạch Cự Linh Thú trên tay hắn chỉ hung hợp được một nửa.
Thân thể hắn bắt đầu phồng lên, thậm chí trên da có vết nứt, xuất hiện từng dòng máu.
Dương Thiên lập tức dừng hấp thu Tinh thạch xương Cự Linh Thú trong tay.
"Mĩnh đã đột phá pháp tắc, lại dung hợp thành công một viên". Dương Thiên thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lại không có uể oải.
Hắn hưng phấn trong lòng, chỉ cần dung hợp đầy đủ ba viên Tinh thạch Cự Linh Thú không giống nhau, uy lực pháp tắc của hắn có thể tăng gấp hai lần! Trước đó Dương Thiên đã dung hợp mười hai viên, uy lực pháp tắc nâng cao tám lần!
Bây giờ hắn lại dung hợp được một viên, đợi lúc pháp tắc của hắn nâng cao, hắn vẫn có thể dung hợp Tinh thạch Cự Linh Thú!
Đợi lần sau hắn dung hợp nửa viên, uy lực pháp tắc của hắn có thể tăng lên gấp đôi!
Đến lúc đó, các hệ pháp tắc của hắn dung hợp lại, thậm chí có thể miểu sát cường giả cấp Hắc Động sơ kì! Thực lực tạm thời sánh ngang với cường giả cấp Hắc Động trung kì!
"Ca ca". Ở đằng xa truyền đến một giọng nói vui mừng, một cô bé khoảng bảy tuổi mỉm cười chạy đến Dương Thiên.
"Thanh Dao". Dương Thiên mỉm cười nhưng sâu dưới đáy mắt lại lộ vẻ lo âu.
Thời gian trôi qua, sáu vết sẹo trên mặt cô bé càng nhỏ, rất nhiều kí ức xuất hiện trong đầu của cô bé.
Bây giờ, Dương Thiên có thể chắc chắn, Tiểu Thanh Dao chính là Thú hồn giả Thanh Lạc, hơn nữa đợi đến lúc vết sẹo trên mặt cô bé biến mất hoàn toàn, ý thức của Tiểu Thanh Dao rất có thể bị xóa đi, chỉ còn lại Tuyết Lạc.
Sáu năm này, trên người Tiểu Thanh Dao đã phát sinh mấy lần thay đổi.
Dương Thiên biết rằng, không bao lâu nữa thì ngày đó sẽ đến. Hắn không rõ lúc Tuyết Lạc về, Tiểu Thanh Dao có thể tiếp tục sống không.
Thế nhưng, hắn không có cách ngăn chặn.
"Ca ca, huynh sao vậy?" Cô bé do dự nhìn Dương Thiên, cô bé nhạy bén cảm nhận tâm trạng chán nản của Dương Thiên.
"Không có gì". Dương Thiên mỉm cười nói: "Thanh Dao, muội nói xem, một ngày nào đó muội sẽ quên ta không?"
"Không đâu! Ca ca là người thân của ta, Thanh Dao thích ca ca nhất, sẽ không quên đâu". Tiểu Thanh Dao kiên định lắc đầu nói, ánh mắt cô bé nhìn Dương Thiên có vẻ ỷ lại.
Dương Thiên mỉm cười, trong lòng lại trầm xuống, nắm lấy tay của cô bé, chầm chậm đi về nơi xa.
Hai bóng người một lớn một nhỏ, lại có một sự hài hòa không thể giải thích được.
"Ca ca, đêm qua, muội lại mơ thấy tỷ tỷ xinh đẹp. Ta thấy cô ấy sau cùng lại biến thành bộ dạng của ta." Tiểu Thanh Dao kéo tay Dương Thiên vui vẻ nói.
Cô bé không biết giấc mơ của mình đại biểu cho cái gì.
Dương Thiên trầm mặc, hắn nhìn về phía những vết sẹo trên mặt cô bé.
Sáu vết sẹo này chỉ còn rất nhỏ, giống như vết thương bình thường. Khuôn mặt cô bé thoạt nhìn cũng không còn bao nhiêu đáng sợ ngược lại còn rất xinh xắn, đáng yêu.
"Thanh Dao muốn trở nên xinh đẹp như tỷ tỷ à?" Dương Thiên hỏi.
"Ừm..." Tiểu Thanh Dao nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Mới không cần. Tỷ tỷ xinh đẹp thật lạnh lùng, Thanh Dao không thích."
"Nếu có một ngày Thanh Dao biến thành như vậy thì làm thế nào bây giờ?" Dương Thiên nói.
Cô bé nghe Dương Thiên nói vậy, trong mắt hiện lên chút hoảng hốt, nói: "Không muốn, Thanh Dao không muốn biến thành bộ dạng đó."
Dương Thiên nắm tay cô bé, cười nói: "Ca ca chỉ đùa thôi."
Hắn nhìn về phía Tiểu Thanh Dao, nhẹ giọng nói: "Mấy năm nay, Thanh Dao có vui không?"
"Ừm! Mấy năm qua là thời gian vui vẻ nhất của Thanh Dao, có ca ca bầu bạn với ta, còn có thật nhiều đồ ăn ngon, cũng không có người chế giễu ta." Cô bé vốn cao hứng, sau lại có chút ủy khuất nói: "Nhưng Thanh Dao lại mãi không lớn lên."
"Vui vẻ là được rồi, không cần để ý những chuyện khác." Dương Thiên cười xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé.
"Ừm." Cô bé gật đầu một cái, trong mắt lại hiện lên ý cười vui vẻ, không buồn không lo.
Dương Thiên trong lòng khẽ thở một hơi.
Kể từ biến hóa sáu năm trước, Tiểu Thanh Dao thường cách một khoảng thời gian, thân thể sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, vết sẹo khép lại một chút, trong đầu sẽ xuất hiện một số ký ức.