Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Trong bộ lạc Thanh Mộc, Lỗ Vân đang đứng chờ, ông ta cho Thanh Mộc hai ngày đi gom đủ Cự Linh tệ.

Hai mươi hai triệu Cự Linh Tệ đối với bộ lạc Tinh Linh của họ cũng không phải là một số tiền nhỏ, họ có thể lấy được số tiền lớn này thì càng làm cho bộ lạc mạnh mẽ hơn, trao đổi càng nhiều tài nguyên có giá trị, nâng cao thực lực của bộ lạc.

Thật ra bộ lạc Tinh Linh của họ có tổng cộng năm loại vũ khí cao cấp, cho nên họ mới đồng ý lấy ra một cái, chuẩn bị bán cho Thanh Mộc.

Cũng chỉ có bộ lạc Thanh Mộc gần với bộ lạc của họ.

Ở đằng xa, Thanh Mộc đi đến.

"Ha ha, thủ lĩnh Thanh Mộc, hai ngày đã đến, Cự Linh tệ của ngươi gom đủ chưa?" Lỗ Vân mỉm cười nói.

"Tiền đều ở đây!" Thanh Mộc trực tiếp ném tới một cái túi không gian.

"Tốt!" Ý thức của Lỗ Vân nhìn lướt qua, liền biết số lượng cụ thể, trên mặt nở một nụ cười.

"Thanh kiếm cao cấp này thuộc về ngươi thủ lĩnh Thanh Mộc!" Lỗ Vân mỉm cười nói, liền đưa đến thanh kiếm cao cấp trên người.

Thanh Mộc tiếp lấy, trên mặt cũng nở một nụ cười.

"Được rồi, thủ lĩnh Thanh Mộc, giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc, hoan nghênh thủ lĩnh Thanh Mộc có thời gian đến bộ lạc Tinh Linh chúng ta làm khách, chúng ta không làm phiền nữa". Lỗ Vân khẽ cười nói.

Nói xong, họ liền rời đi.

Trong cung điện, Thanh Mộc nhìn bóng người Lỗ Vân rời đi, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.

"Hừ! Bộ lạc Tinh Linh, có một ngày bộ lạc Thanh Mộc ta chắc chắn sẽ vượt qua các ngươi!" Thanh Mộc lạnh lùng hừ một tiếng, ông ta nhìn thanh kiếm trong tay, trong lòng lại có vẻ hưng phấn.

Mặc dù trước đó vì gom đủ hai mươi hai triệu Cự Linh tệ, có hơi tổn thất, nhưng có thể lấy được thanh kiếm cao cấp này, ông ta cho rằng mọi thứ đều đáng giá.

"Có thanh kiếm cao cấp này, thực lực của mình mạnh hơn trước đây một chút". Thanh Mộc thầm nghĩ trong lòng.

Trước đó ông ta sử dụng thanh kiếm trung cấp đỉnh cấp, đa số binh khí toàn bộ lạc Thanh Mộc sử dụng đều là vũ khí trung cấp bình thường nhất, thậm chí còn có rất nhiều vũ khí hạ cấp.

"Đáng tiếc thực lực của bộ lạc mình không đủ mạnh, trong tay Tinh Linh có một thanh vũ khí đỉnh cấp, cho nên ở giai đoạn cấp Hắc Động đỉnh phong có thể áp chế mình, nếu mình cũng có một cái, vậy thì thực lực của mình chắc chắn sẽ không kém hơn Tinh Linh! Bộ lạc Thanh Mộc chúng ta cũng không cần xem sắc mặt của bộ lạc Tinh Linh".

Thực lực của ông ta đã đạt đến cấp Hắc Động đỉnh phong, chỉ kém một bước có thể đến sự thừa nhận của căn nguyên pháp tắc, trở thành một cường giả cấp Lĩnh Chủ, giống với một số thủ lĩnh bộ lạc cỡ lớn. Bộ lạc Thanh Mộc của họ cũng có thể nhảy lên trở thành một bộ lạc lớn!

Nhưng bước đó lại vô cùng khó khăn, có thể đến lúc chết cũng không lên được.

Thế giới Cự Linh, một khi có người đột phá đến cấp Hắc Động đỉnh phong, bản thân có thể thành lập bộ lạc cho riêng mình. Cho nên, thế giới Cự Linh có rất nhiều bộ lạc nhỏ như của ông ta.

Thực lực các thủ lĩnh khác đều ngang nhau, trong thế giới Cự Linh thiếu hụt vũ khí đỉnh cấp, có một loại vũ khí đỉnh cấp thì lực chiến đấu của bản thân càng tăng mạnh.

"Có một ngày, mình nhất định phải dẫn dắt bộ lạc Thanh Mộc trở thành một bộ lạc đỉnh cấp nhất của thế giới Cự Linh!" Trong mắt Thanh Mộc lộ tia sáng làm người khác sợ hãi.

...

"Thanh Dao, ta mang đồ ăn ngon về cho muội". Dương Thiên quay về đình viện của mình, gọi to.

"Ca ca, huynh về rồi?" Tiểu Thanh Dao vui mừng chạy qua.

Lúc Dương Thiên không ở đó, cô bé một mình im lặng vui chơi trong đình viện, không muốn ra ngoài, vì cô bé biết ngoài Dương Thiên ra, những người khác đều ghét cô bé.

Dương Thiên mỉm cười lấy ra một vài linh quả, đưa cho Tiểu Thanh Dao, sau đó trong tay xuất hiện một miếng thịt lớn. Hắn trực tiếp nhóm một đống lửa nhỏ trên mặt đất, từ từ nướng nó.

Tiểu Thanh Dao ở bên cạnh ăn linh quả, vừa tò mò nhìn Dương Thiên đang nướng thịt, lại hỏi: "Ca ca, huynh nướng thịt gì?"

"Đây là thịt của một loại hung thú Linh Thố trên Hoang Lĩnh, rất ngon!" Dương Thiên khẽ cười nói, sau khi nướng chín, trực tiếp xé ra một miếng nhỏ, đưa cho Tiểu Thanh Dao.

"Cảm ơn ca ca". Tiểu Thanh Dao vui mừng nhận lấy.

"Ngon". Cô bé mừng rỡ nhắm mắt lại, chậm rãi tận hưởng mùi vị.

Dương Thiên nở nụ cười, vẻ bất lực, hoảng sợ và tự ti ban đầu của cô bé đã biến mất, bây giờ lại trở thành một cô bé vui tươi và hoạt bát, giống như hoán đổi thành một người khác.

Nhìn thấy sáu vết sẹo xấu xí trên mặt Tiểu Thanh Dao, Dương Thiên lại thở dài trong lòng.

Lâu như vậy, mặc dù hắn dùng cách nào cũng không thể chữa khỏi.

Đến một số dược thảo và linh quả quý giá trao đổi trong bảo khố trao đổi của công ty lỗ sâu ảo đều không có tác dụng.

Dương Thiên cảm thấy lai lịch của Tiểu Thanh Dao chắc chắn không đơn giản, ít nhất cô bé đến từ một số bộ lạc lớn chân chính của thế giới Cự Linh, vết sẹo trên mặt cô bé có thể do những cường giả cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong gây ra.

Dương Thiên kiềm chế những tâm tư trong lòng, nhìn cô bé nói: "Thanh Dao, mấy ngày nữa ta có thể rời khỏi đây. Muội có thể sống một mình không?"

Tiểu Thanh Dao lập tức lo lắng, trong mắt hiện vẻ hoảng sợ nói: "Ca ca đi đâu, ta đi đó".

Dương Thiên hơi lắc đầu, mỉm cười nói: "Ta không thể mãi mãi ở bên cạnh muội".

Ban đầu, hắn chỉ vì hơi xúc động trong lòng, thấy cô bé đáng thương mới nuôi dưỡng cô bé, nhưng không thể mãi mãi ở đây, một khi hắn hoàn thành nhiệm vụ của thế giới Cự Linh, chắc chắn sẽ rời đi.

Trong mắt cô bé lộ vẻ kiên định, bất động nhìn Dương Thiên.

Advertisement
';
Advertisement