Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

"Huyết Trì chính là thánh địa của bộ lạc Thanh Mộc chúng ta, chủ yếu là cho nhóm thiên tài cấp Tinh Vực ngâm trong đó, thực lực của ta rất yếu, không cạnh tranh được với những người khác, nhưng ta biết trong Huyết Trì có năng lượng khổng lồ, có thể làm sức mạnh thân thể tăng lên theo diện rộng". Vũ Dương nói.

"Sức mạnh thân thể?" Dương Thiên hơi trầm tư.

Trước đó hắn từng thấy thân thể của Lăng Tuyệt và Kim Long đều rất cường tráng, giống như hầu hết phần đông người của bộ lạc Thanh Mộc đều vô cùng cao to vạm vỡ. Thân thể tràn đầy sức mạnh bạo phát.

"Lẽ nào đó là do họ ngâm qua Huyết Trì?" Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.

"Huyết Trì và Huyết Tinh của Cự Linh Thú trong tay Thanh Mộc có liên hệ gì?" Dương Thiên lại hỏi.

Vũ Dương lắc đầu nói: "Cái này ta không biết".

Dương Thiên nhíu mày, Vũ Dương chỉ là một thiên tài cấp Tinh Vực bình thường được bồi dưỡng trong bộ lạc Thanh Mộc, tin tức biết được rất hạn chế.

Giống như bí mật quan trọng thật sự của bộ lạc Thanh Mộc, chắc chắn không để cho anh ta biết.

Một số người của nhóm cường giả cấp Tinh Chủ của bộ lạc Thanh Mộc có lẽ biết bí mật của Huyết Trì, nhưng Dương Thiên lại không dám khống chế, một khi thất bại, bị họ nói với nhóm người Thanh Mộc, vậy thì Dương Thiên chỉ còn cánh nhanh chóng rời khỏi khu vực bộ lạc ở Hoang Lĩnh này.

Dương Thiên trong lòng chùng xuống, hiện tại thực lực của hắn còn chưa đủ, muốn tìm hiểu thêm nhiều tin tức hơn nữa chỉ có thể từ từ.

Lâu một chút cũng không sao nhưng nhất định không được để mình rơi vào trạng thái bị động.

Dương Thiên chậm rãi đi về phía chỗ ở của mình.

"Đánh chết đồ quái dị này đi!" Đột nhiên truyền đến tiếng la hét của lũ trẻ từ phía xa, hơn chục đứa trẻ đang đuổi đánh một cô bé chỉ khoảng bảy tuổi trong bộ quần áo rách rưới.

Trong tay bọn chúng cầm gạch đá, không ngừng đập vào người cô bé.

Điều khiếp sợ là trên mặt cô bé toàn những vết sẹo. Dù đã cố gắng tránh né nhưng cô bé vẫn bị đập trúng.

Trong tay cô bé vẫn còn nắm chặt quả gì đó nho nhỏ, không nỡ buông ra.

"Ta không phải người quái dị." Cô bé thấp giọng phản bác.

"Hừ! Còn không phải? Ngươi nhìn mặt ngươi xem, làm muội muội ta sợ đến phát khóc rồi." Một cậu bé mười tuổi hét lớn, phía sau hắn là một cô bé khoảng năm, sáu tuổi đang khóc lớn.

"Dao Dao không phải người quái dị." Cô bé uất ức nói, cúi đầu, chạy đến một góc không có người, trong tay vẫn cầm trái cây nhỏ, không nỡ ăn.

Bởi vì nếu ăn bây giờ, buổi tối cô bé sẽ đói không ngủ được.

Bình thường, cô bé sẽ ăn vào buổi tối trước khi đi ngủ, đó là thời điểm hạnh phúc nhất.

"Cha, mẹ, các người đang ở đâu, Dao Dao nhớ hai người rồi." Đôi mắt của cô bé ngấn nước, còn có một tia tuyệt vọng.

Cô bé cuộn chặt cơ thể mình, không để cho ai tìm thấy.

Đột nhiên, cô bé dường như phát hiện ra điều gì đó, vô thức ngẩng đầu lên nhìn. Cô thấy một bóng người đang chậm rãi đi đến bên cạnh mình.

Cô bé có chút bối rối, ngẩng đầu nhìn người thanh niên đang bên cạnh mình.

Dương Thiên lặng lẽ đứng nhìn cô gái nhỏ. Đây là ánh mắt như thế nào chứ? Hắn nhìn thấy trong đôi mắt cô bé sự cô đơn, sợ hãi, bất lực và đủ loại cảm xúc khác, có trời mới biết sao những cảm xúc này lại xuất hiện trong đôi mắt của một đứa trẻ.

" Ca ca." Cô bé căng thẳng nhìn Dương Thiên, một lúc sau mới cẩn thận nâng trái cây to chừng bằng quả nhãn trong tay lên, hỏi: "Huynh có muốn ăn cái này không?"

Dương Thiên khẽ lắc đầu, nói: "Ta không ăn."

Hắn nhìn cô bé, ánh mắt của cô có chút quen thuộc, sự cô đơn, bất lực kia khiến hắn nhớ đến Long phượng nguyên châu có được trước đó.

Không biết là vì thương hại hay lý do gì, ánh mắt của cô bé đã đả động hắn.

"Về sau, muội đi theo ta đi." Dương Thiên nhẹ nói.

Cô bé ngây người nhìn Dương Thiên, tay phải đầy sẹo nắm chặt trái cây, hồi lâu mới định thần lại.

"Đi thôi." Dương Thiên mỉm cười, nắm tay cô bé, chậm rãi đi về phía trước.

Một cảm xúc khó tả ngập tràn trong lòng cô bé. Cô để mặc Dương Thiên nắm tay mình dắt về phía trước.

Về tới đình viện của mình, Dương Thiên lấy ra một ít linh quả đưa cho cô bé nói: "Ta gọi muội thế nào?"

"Muội tên Tiểu Thanh Dao." Cô bé thấp giọng nói, nhỏ đến mức người khác khó có thể nghe được.

"Vậy sau này, ta sẽ gọi muội là Thanh Dao." Dương Thiên cười nói: "Mau ăn đi."

"Những thứ này đều cho muội sao?" Tiểu Thanh Dao ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thiên, thận trọng hỏi. Trong mắt cô bé hiện lên chút kinh ngạc, còn có một chút sợ hãi đối với Dương Thiên.

"Ừm, đều cho muội." Dương Thiên lấy thêm mấy linh quả, vừa cười vừa nói.

"Cảm ơn ca ca." Tiểu Thanh Dao rất lễ phép nói, sau đó bắt đầu ăn. Tuy động tác không nhanh nhưng vẫn rất mau ăn hết mấy linh quả.

Cuối cùng còn dư lại một quả, cô bé không nỡ ăn.

"Thanh Dao, chỗ ta còn rất nhiều, muội không cần để dành." Dương Thiên cười nói.

Tay phải hắn vung lên, mấy chục linh quả lớn có, bé có xuất hiện trên mặt bàn. Đây đều là những linh quả hắn tiện tay hái lúc ở núi hoang, bên trong vẫn còn chút linh lực mỏng manh.

Hai mắt Tiểu Thanh Dao lập tức sáng lên, nhìn mấy chục linh quả trên bàn. Tuy khuôn mặt bị sáu vết sẹo dữ tợn phá hủy nhưng đôi mắt cô bé lại rất đẹp.

"Ăn xong mệt thì có thể đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, đói thì ăn, chỗ ta vẫn còn rất nhiều." Dương Thiên vừa cười vừa nói. "Ta còn phải tu luyện, muội tự chơi một mình nhé."

Nói xong, Dương Thiên liền ngồi xuống xếp bằng, hai mắt nhắm lại.

Tiểu Thanh Dao ngoan ngoãn ngồi một bên ăn linh quả nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Dương Thiên.

Thời điểm cô sợ hãi và bất lực nhất, Dương Thiên đột nhiên xuất hiện.

Đối với Dương Thiên, việc giúp đỡ cô chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ nhưng đối với cô, nó đã đưa cô trở về từ nỗi cô đơn, hoảng sợ và tuyệt vọng.

Dù sau này, cô có trở thành thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bao giờ quên Dương Thiên.

Advertisement
';
Advertisement