Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Ánh mắt Dương Thiên nhìn thân thể của cự thú màu đen, trong mắt lộ vẻ khát khao mãnh liệt, thế nhưng hắn không ra tay. Hắn cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm.

Một thanh niên khôi ngô xuất hiện, nhưng lúc này khuôn mặt của cậu lại tái nhợt.

"Ca ca!" Lạc Thanh trong chốc lát chạy đến trước mặt anh trai của mình, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt nhỏ.

"Tiểu Thanh". Lạc Kỳ ôm chặt em gái nhỏ nhắn của mình.

Em gái trực tiếp chết trước mặt cậu, nằm lạnh lẽo trên mặt đất lúc này lại xuất hiện ở đây.

"Tiểu Thanh, muội không phải đã chết sao? Tại sao còn sống?" Sau một hồi, Lạc Kỳ nhìn em gái của mình hỏi.

"Ca ca, là thúc cứu sống ta". Lạc Thanh chỉ vào Dương Thiên nói. Lúc này khuôn mặt nhỏ của cô cảm kích nhìn Dương Thiên.

Ánh mắt Lạc Kỳ nhìn Dương Thiên, sau đó đến bên cạnh hắn trịnh trọng nói: "Cảm ơn Dương đại ca".

Dương Thiên quơ tay.

"Vù!" Tay phải Lạc Kỳ vung lên, sau đó thi thể cự thú màu đen khổng lồ liền xuất hiện trước người Dương Thiên, Lạc Kỳ nhìn Dương Thiên nói: "Dương đại ca cứu sống Tiểu Thanh, ta không thể báo đáp, hi vọng Dương đại ca có thể lấy thi thể của hồn thú Hư Vô này".

Ánh mắt Dương Thiên kinh ngạc, nói: "Ngươi cho ta?"

Thi thể của hồn thú Hư Vô quý giá đến mức nào. Lúc này Dương Thiên cảm nhận được một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ trên người Lạc Kỳ, khí thế này thậm chí còn mạnh hơn cường giả cấp Lĩnh Chủ như Tạp Đốn.

Lạc Kỳ chắc chắn có thể giết chết ông ta dưới một ý nghĩ.

"Dương đại ca, trước đó ta cho rằng Tiểu Thanh đã chết, cho nên chiếm lấy thân thể của hồn thú Hư Vô, nhưng bây giờ Tiểu Thanh đã yên ổn trở về bên cạnh ta, hồn thú Hư Vô đối với ta mà nói đã không còn ý nghĩa gì". Lạc Kỳ trầm giọng nói. Hoàn toàn không giống với dáng vẻ chất phác của cậu lúc gặp Dương Thiên lần đầu: "Hơn nữa ta cũng biết, Dương đại ca rất cần thi thể của hồn thú Hư Vô, không phải sao?"

Linh hồn cậu vô cùng mạnh mẽ, có thể nhạy bén cảm nhận được khát khao muốn có thi thể hồn thú Hư Vô của Dương Thiên.

"Ngươi thay đổi rồi". Dương Thiên thở dài nói.

"Dương đại ca, mỗi người đều phải thay đổi, có một số người không thay đổi chẳng qua chưa trải qua việc nào đó mà thôi". Ánh mắt Lạc Kỳ đầy sự trưởng thành, đến Dương Thiên cũng khó mà hiểu những lời của cậu nói ra.

"Vù!" Dương Thiên không do dự, trực tiếp thu lấy thi thể của hồn thú Hư Vô khổng lồ.

"Ta thật sự rất muốn có được thi thể của hồn thú Hư Vô".

Dương Thiên nhìn thi thể của hồn thú Hư Vô khổng lồ nằm trong Long phượng nguyên châu, trái tim không khỏi đập liên hồi.

Trên người hồn thú Hư Vô có đến ba mươi nghìn Hồn Thạch!

"Ca ca, bây giờ chúng ta về nhà được không?" Lạc Thanh nhìn anh trai của mình, hưng phấn nói.

"Tiểu Thanh, nghe ta nói vài câu". Lạc Kỳ cưng chiều vuốt đầu em gái, ánh mắt cậu liền nhìn Dương Thiên nói: "Dương đại ca, ngươi có thể đáp ứng với ta một chuyện được không?"

"Chuyện gì?" Dương Thiên hỏi.

"Giúp ta chăm sóc Tiểu Thanh". Lạc Kỳ trịnh trọng nói.

"Ca ca, ta không muốn xa ngươi". Lạc Thanh nghe lời nói của Lạc Kỳ, bỗng nhiên khóc òa lên.

"Tiểu Thanh, ngoan. Ca ca còn có rất nhiều việc cần làm, không thể ở bên cạnh ngươi được nữa. Ngươi nghe lời ca ca được không?" Lạc Kỳ an ủi.

"Ta không muốn, ta không muốn nghe lời ca ca. Ta muốn ở bên cạnh ca ca". Lạc Thanh vừa khóc vừa nói, ôm chặt anh trai của mình, không muốn buông tay.

"Hừ! Bây giờ ta đã không thích ngươi nữa! Bây giờ ngươi lập tức đi cho ta". Lạc Kỳ bỗng nhiên nhíu mày, khuôn mặt chợt thay đổi, hất tay rồi đẩy Lạc Thanh ngã xuống đất.

"Hức..." Lập tức Lạc Thanh rơi nước mắt, nhìn anh trai với vẻ khó tin.

"Ta không cần ngươi! Sau này ngươi đừng đến tìm ta nữa!" Lạc Kỳ lớn tiếng nói, sau đó bóng người thoáng một cái liền biến mất.

"Ca ca!" Lạc Thanh nhìn anh trai của mình biến mất, lập tức khóc òa lên, nhưng cô lại không tìm thấy bóng dáng của anh trai mình.

Khuôn mặt nhỏ của cô đầy nước mắt, gọi anh trai của mình, nhưng cơ bản Lạc Kỳ không xuất hiện.

Hai mắt Lạc Thanh ngây dại, nhìn về Dương Thiên giống như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, vội vàng đến bên cạnh Dương Thiên nói: "Thúc thúc! Thúc thể đưa ta đi tìm ca ca ta không? Ta tìm không thấy ca ca nữa rồi".

Thân thể bé nhỏ của Lạc Thanh, hai mắt đầy vẻ cầu khẩn, Dương Thiên khẽ thở dài một tiếng, sau đó ôm chặt người Lạc Thanh, bay về một nơi.

"Lạc Kỳ, ta không có cách chăm sóc em gái của ngươi".

...

Ở một nơi, có mấy trăm cường giả cấp Hắc Động, toàn bộ đều là cường giả trong phân điện thành Mộc Ngân của thần điện Hư Vô. Họ đang liên tục tìm kiếm tung tích của hồn thú Hư Vô.

"Xoạt!"

Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện nhìn về nhóm người này, trong mắt đầy vẻ thô bạo.

Đó là một thanh niên với tướng mạo khôi ngô, trên mặt còn có vẻ non nớt, nhưng bây giờ thanh niên này lại không hề sợ hãi nhìn mấy trăm cường giả cấp Hắc Động.

Mấy trăm cường giả cấp Hắc Động nghi hoặc nhìn thanh niên này.

"Ầm!"

Bỗng nhiên, trên người thanh niên bộc phát một cỗ khí tức linh hồn vô cùng mạnh mẽ, bao trùm toàn bộ mấy trăm cường giả cấp Hắc Động.

"Đó là... đó là khí tức của hồn thú Hư Vô! Cậu ta là Huyết hồn giả!" Toàn bộ ánh mắt của cường giả cấp Hắc Động hiện vẻ kinh hãi.

"Chết đi!" Trong mắt thanh niên khôi khô đầy vẻ hung dữ, dưới linh hồn của cậu, những cường giả cấp Hắc Động dường như không có sức phản kháng.

Một lúc sau, nơi đây khôi phục lại vẻ yên bình, mọi thân thể đều biến mất, dưới tác động của lực linh hồn vô cùng cường đại này , tất cả thân thể bị phân hủy.

Khắp nơi chỉ còn lại một người thanh niên.

"Phốc!" Thanh niên phun ra một ngụm máu tươi.

"Xin lỗi, Tiểu Thanh, ca ca không cố ý, ca ca không thể chăm sóc cho ngươi". Lạc Kỳ lẩm bẩm, ánh mắt cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, sau đó thân thể của cậu lại ngã xuống.

"Ca ca!" Một tiếng gọi lo lắng truyền đến, sau đó cô bé đến bên cạnh Lạc Kỳ.

"Ca ca, ngươi làm sao thế này? Ngươi không được dọa ta?" Khuôn mặt nhỏ của Lạc Thanh đang nhìn Lạc Kỳ trên mặt đất, rơi nước mắt.

"Tiểu Thanh". Lạc Kỳ cố gắng mở mắt, sau đó nhìn thấy em gái của mình, trong mắt có vẻ lưu luyến: "Những ngày tháng không có ca ca, Tiểu Thanh nhất định phải dũng cảm sống tiếp, được không ?"

"Tiểu Thanh không muốn ca ca chết". Lạc Thanh nằm sấp lên người anh trai mình, nước mắt chảy xuống không ngừng.

Advertisement
';
Advertisement