Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Lạc Kỳ bị một vị cường giả cấp Lĩnh Chủ bắt lấy, cũng dần dần rời đi. Ánh mắt cậu dại ra, nhìn về thi thể muội muội nằm trên mặt đất lạnh lẽo, một cỗ hận ý khó có thể phát hiện phát sinh trên gương mặt cậu, không ngừng tăng trưởng. Đôi mắt cậu bắt đầu xuất hiện tia sáng đỏ, không ai để ý, kể cả Lạc Kỳ, rằng vào lúc tia sáng đỏ bắt đầu xuất hiện, linh hồn Lạc Kỳ bắt đầu xảy ra dị biến, không ngừng gia tăng.

Lực linh hồn khổng lồ như vậy xuất hiện trong thời gian ngắn thậm chí còn siêu việt hơn Dương Thiên, vô cùng khủng bố! Lại còn không ngừng bành trướng ra.

Không ai có đủ thực lực nhận thấy biến hóa linh hồn của Lạc Kỳ, chờ đến thời điểm cỗ lực linh hồn hoàn toàn bộc phát ra, lúc đó sẽ là hủy thiên diệt địa.

Hắc Thiết lại chả để ý đến hành vi của chính mình, một thiếu niên cấp Tân Tinh thì có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió? Huống chi, thực mau, một vạn thiên tài này toàn bộ cũng dùng để hiến tế Hồn thú cấp Hư Vô mà thôi.

......

Trong khu vực trung tâm của thành Hắc Thiết, trên mặt đất lạnh băng, lẳng lặng nằm một bé gái.

Bé gái chỉ có mười tuổi, nhìn qua vô cùng nhỏ, khóe miệng lại có tia máu, đã hoàn toàn mất đi hơi thở sinh mệnh.

Bốn phía xung quanh cô bé có nhân viên lui tới, lại không một người dám chạm vào cô.

Đại bộ phận trên mặt mỗi người là thần sắc lạnh nhạt, có số ít người thật ra trên mặt cũng có đồng tình, chỉ là không có bất kì động tác nào.

Đây chính là nhân vật mà Hắc Thiết đại nhân đánh chết đó, một khi bọn họ ra tay, truyền tới tai Hắc Thiết đại nhân thì không tốt đâu.

Tuy rằng họ biết chắc Hắc Thiết đại nhân chả chú ý tới kết cục của một người chết đâu, thế nhưng họ cũng chẳng muốn chọc thêm phiền toái làm gì.

......

Trong một căn phòng của thành Hắc Thiết, Dương Thiên rốt cuộc đứng dậy. Trên mặt có thần sắc kinh hỉ.

Mấy ngày nay, thực lực của hắn lại lần nữa được tăng cao.

"Hiện tại ra ngoài tìm hiểu một chút, nhìn xem thành Hắc Thiết giải trừ phong tỏa hay chưa.", Dương Thiên nói, sau đó đi ra khỏi phòng.

Thời gian mấy ngày này hắn đều lẳng lặng ở lì trong phòng tu luyện, đối với sự tình phát sinh bên ngoài một chút cũng không biết.

Đi trên đường cái, Dương Thiên hỏi thăm một chút, đã biết thành Hắc Thiết đã được bỏ lệnh phong tỏa.

"Nếu đã giải trừ phong tỏa, ta đây liền đi thành Mộc Ngân, sau đó nhanh chóng tìm được Hồn Thạch.", Dương Thiên quyết định chủ ý.

"Chú nhân!", Dương Thiên đang đi trên đường cái, bỗng nhiên, Tiểu Quang cảm nhận được một trận ý thức dao động, sau đó trong đầu Dương Thiên xuất hiện một bộ hình ảnh.

Nơi xa trên đường cái, tiểu nữ hài đã tắt thở lẳng lặng nằm trên mặt đất lạnh băng, mọi người lui tới xung quanh, lại trực tiếp làm lơ cô, không có bất kì kẻ nào nguyện ý vươn đôi tay mình ra.

"Lạc Thanh?"

Khuôn mặt Dương Thiên khẽ biến, sau đó thân ảnh nhanh chóng hướng tới chỗ đó bay đi.

Hắn nhận ra tiểu nữ hài kia, đúng là Lạc Thanh.

Dương Thiên đi đến sân chỗ này, nhìn thi thể cô bé, hơi hơi nhíu mày, hắn nhớ tới nữ hài luôn đi theo sau Lạc Kỳ ngoan ngoãn gọi ca ca, không nghĩ tới mới mấy ngày không thấy, vậy mà đã không còn trên đời.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao Lạc Thanh lại chết? Lạc Kỳ đâu?", trong lòng Dương Thiên cảm thấy hoang mang.

Hắn trực tiếp đi qua, khom lưng ôm tiểu nữ hài lên.

"Ai ai! Ngươi là ai đó? Biết con bé này chết thế nào không? Ngươi vậy mà còn dám ôm nó à?", bên cạnh có vị nam tử trung niên khuyên Dương Thiên.

"Oanh!"

Dương Thiên cau mày nhìn lại, đôi mắt vị nam tử trung niên đột nhiên tan rã, lại nháy mắt khôi phục bình thường.

"Nói cho ta, nơi này đã xảy ra chuyện gì?", Dương Thiên lạnh lùng hỏi.

Vị nam tử trung niên này trên mặt lại tràn đầy thần sắc cung kính, sau đó nói hết toàn bộ sự tình ra.

Sau một lúc lâu, Dương Thiên gật đầu, sau đó trực tiếp vung tay lên, đem Lạc Thanh thu vào trong Long Phượng Nguyên Châu, xoay người rời khỏi nơi này.

"Không nghĩ tới ta tu luyện mấy ngày nay lại xảy ra nhiều chuyện thế này.", Dương Thiên lắc lắc đầu nói.

"Lạc Kỳ kia bị bắt đến trong Thần điện Hư Vô ở thành Mộc Ngân rồi, vừa vặn đó cũng là nơi mình muốn vào.", trong lòng Dương Thiên âm thầm nghĩ đến.

Dương Thiên ra khỏi thành Hắc Thiết, đi tới địa phương hẻo lánh.

Hắn lấy thi thể Lạc Thanh ra, sau đó vung tay lên, trong tay xuất hiện trái cây tỏa ra ánh sáng trắng kỳ dị.

Đó là quả sinh mệnh.

Dương Thiên nhìn quả sinh mệnh trong tay, hắn phải tiêu phí một khoản điểm tích lũy kếch xù đổi, mỗi một quả yêu cầu ba trăm điểm tích lũy, phải biết rằng Hồn Thạch cũng chỉ có năm trăm điểm tích lũy một viên thôi.

"Ta không biết vì cái gì mình lại muốn cứu ngươi! Khả năng do ta cũng có một muội muội đi.", Dương Thiên nhìn thi thể Lạc Thanh, lắc lắc đầu nói.

Hắn là một người bình tĩnh, quả sinh mệnh này vô cùng trân quý, Lạc Thanh đối với hắn cũng chả có quan hệ quá lớn.

Nhưng mà, nội tâm hắn lại có loại ý niệm mơ hồ, nhất định phải cứu sống Lạc Thanh. Tia ý niệm này hình như phát ra từ trong Long Phượng Nguyên Châu, rất mong manh.

Advertisement
';
Advertisement