Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Luyện thể quyết vận chuyển, hắn cảm nhận được rõ ràng, điểm sáng màu đen trên hồn thạch kia vậy mà tiến dần vào trong cơ thể hắn, bám vào phía trên của linh hồn Dương Thiên, sau đó hoàn toàn dung nhập vào trong.

“Những điểm sáng đen này?”, trong mắt Dương Thiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng,

Hắn phát hiện những điểm sáng màu đen của hồn thạch này khi dung nhập vào trong người hắn, tốc độ tăng trưởng linh hồn của hắn trở nên vô cùng nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã đạt được tu luyện của mười ngày.

“Luyện thể quyết của mình có thể hấp thụ được điểm sáng màu đen trên hồn thạch. Hơn nữa điểm sáng màu đen này không gây chút khó chịu nào cho mình.”, Dương Thiên rất hưng phấn.

Tay phải Dương Thiên trực tiếp nắm lấy quả hồn thạch, toàn lực vận chuyển luyện thể quyết.

Ầm!

Từng điểm sáng màu đen không ngừng tràn ra từ trên hồn thạch, trôi lềnh bềnh quanh Dương Thiên, sau đó toàn bộ tiến vào trong cơ thể Dương Thiên. Dương Thiên chỉ cảm thấy được linh hồn bản thân truyền đến một cảm giác rất thoải mái, hấp thụ những điểm sáng màu đen này, linh hồn của hắn được tăng cường liên tục.

Ròng rã một ngày, Dương Thiên đều sa vào cái cảm giác kỳ diệu này.

Một ngày sau, Dương Thiên đã mở mắt ra.

Ầm! Một linh hồn rất mạnh từ cơ thể của hắn đột nhiên bạo phát ra ngoài.

“Bây giờ mình đã đạt được linh hồn gấp bốn lần!”, trong mắt Dương Thiên tràn ngập sự kích động.

Hắn nhìn hồn thạch trong tay, thế nhưng, hòn đá màu đen đường kính dài 10cm ấy đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một khối lân giáp vô cùng kỳ dị.

“Rắc.”, Dương Thiên chạm nhẹ, khối lân giáp kỳ dị đấy liền tan biến thành tro.

Khối hồn thạch vốn hoàn chỉnh đã triệt để tiêu biến.

“Hồn thạch này vậy mà có thể nâng cao được cường độ linh hồn của mình! Chỉ cần một viên đã có thể nâng cao cường độ linh hồn lên nửa lần, nếu ta có thêm nhiều hồn thạch, linh hồn sẽ dung hợp được càng nhiều điểm sáng màu đen, vậy có phải là vẫn có thể tiếp tục nâng cao được cường độ linh hồn?”, Dương Thiên cảm thấy trái tim hắn đang kích động đập loạn xạ.

Nâng cao cường độ linh hồn có thể nâng cao tốc độ tu luyện, nếu linh hồn của hắn nâng cao được đến mức độ kinh người, vậy thì tu luyện của hắn cũng có thể đạt đến trình độ vô cùng lợi hại.

Nếu như những hồn thạch có thể dung nhập vô hạn vào trong linh hồn của hắn thì sao?, Dương Thiên bỗng có suy nghĩ táo bạo.

“Mình nhất định phải tìm được nhiều hồn thạch hơn.”, sắc mặt Dương Thiên hiện ra sự vui mừng, cảm thấy huyết dịch toàn thân như đang nhói lên.

Khi trước hắn là vì hoàn thành nhiệm vụ của công ty lỗ sâu ảo, còn bây giờ hắn chỉ vì chính bản thân hắn.

Tu luyện linh hồn gian khổ như nào, Dương Thiên biết rõ.

Hắn bây giờ cần ít nhất hơn mười năm mới có thể đạt đến linh hồn gấp bốn lần, thế nhưng chỉ cần một viên hồn thạch đã khiến linh hồn hắn bộc phát rồi.

“Tuy hồn thạch vô cùng kỳ dị, nhưng mình có thể hấp thụ được các điểm sáng màu đen trên nó, có lẽ là do Luyện thể quyết!”, Dương Thiên nghĩ trong lòng.

Trước kia khi hắn lĩnh ngộ pháp tắc, hồn thạch không có bất kỳ biến hóa gì. Nhưng Luyện thể quyết vừa vận chuyển, hồn thạch liền biến hóa các điểm sáng màu đen, bị linh hồn của hắn hấp thụ.

“Bây giờ Thành Hắc Thiết có lẽ không tồn tại hồn thạch, tiếp theo mình nên lựa chọn một thành trì có phân điện thần điện Hư Vô, như vậy xác suất xuất hiện hồn thạch cũng nhiều hơn,”, ánh mắt Dương Thiên kiên định.

“Có sự giám sát của Tiểu Quang, mình cũng có thể biết được ai có hồn thạch. Nếu có cơ hội, mình có thể vào trong phận điện thần điện Hư Vô, ở đấy chắc chắn có rất nhiều hồn thạch!”, tuy trong lòng kích động nhưng Dương Thiên vẫn giữ bình tĩnh.

Cả Thành Hắc Thiết lúc này đã loạn cả lên rồi, thành trì đã bị phong tỏa hoàn toàn. Mà người trong rừng Hắc Ám vô cùng đông, tất cả đều đang tìm kiếm Hắc Sơn.

Hắc Diệu rất lo lắng, đã hai ngày trôi qua nhưng Hắc Sơn và Tháp Cơ hoàn toàn không có chút tin tức nào, giống như đã biến mất trong không khí vậy.

Hắc Diệu cảm thấy con trai ông ta rất có khả năng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng trong lòng vẫn không muốn từ bỏ. Ông ta chỉ có duy nhất người con trai Hắc Sơn, Hắc Sơn chính là tất cả kỳ vọng của ông ta.

“Bất luận là kẻ nào dám tổn thương con trai ta, Hắc Diệu ta quyết không tha cho kẻ đó.”, Hắc Diệu giận dữ.

“Ô Ba, Dư Hưng, hai người các ngươi cùng ta đi vào nơi sâu nhất của rừng Hắc Ám, coi như Hắc Diệu ta nợ các ngươi một ân tình.”, Hắc Diệu nhìn hai cường giả cấp Hắc Động sơ kỳ trước mắt nói.

“Hắc Diệu huynh, ba người chúng ta đều là cường giả cấp Hắc Động sơ kỳ của thành Hắc Thiết, Hắc Sơn thân là thiên tài số một của thành Hắc Thiết, bây giờ Hắc Sơn mất tích, chúng tôi đương nhiên không thể đứng yên nhìn được.”, Ô Ba vỗ ngực nói.

“Đúng vậy Hắc Diệu huynh, Dư Hưng ta bây giờ tùy ngươi sai khiến!”, Dư Hưng nói.

Bề ngoài bọn họ có vẻ vô cùng chân thành nhưng suy nghĩ trong lòng lại hoàn toàn khác.

Hắc Sơn kia là thiên tài số một của thành Hắc Thiết, áp bức người khác không thể thở nổi. Tương lai ắt sẽ trở thành một cường giả cấp Hắc Động, việc này đối với thành Hắc Thiết là chuyện tốt, nhưng đối với phủ đệ Ô Ba và phủ đệ Dư Hưng lại là chuyện không tốt đẹp gì.

Bây giờ Hắc Sơn đột ngột mất tích, bọn họ lại cười trên nỗi đau của người khác.

“Hừ! Hắc Diệu, nhớ ngày đó con trai ngươi Hắc Sơn đả thương con trai ta, lưu lại mầm tai họa, đến nay tốc độ tu luyện vô cùng chậm chạp, bây giờ con trai ngươi mất tích, nhất định đã tử vong rồi! Tên đó làm bao nhiêu chuyện xấu xa, tất phải có báo ứng.”, trong lòng Ô Ba cười thầm.

Advertisement
';
Advertisement