Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Ầm !

Trong tay Ngưng Tuyết đột nhiên xuất hiện một tia sáng chói mắt, sau đó một viên châu thần bí chỉ có hai cm xuất hiện, ánh sáng phía trên không ngừng lóng lánh. Pháp tắc kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi điện không ngừng hiện ra, Dương Thiên thậm chí cảm nhận được dao động của pháp tắc không gian cùng thời gian ở phía trên nó.

“Đây là Long Phượng Nguyên Châu?” Trong mắt Dương Thiên lộ ra vẻ kinh hãi.

Viên châu xuất hiện tản ra ánh sáng kỳ dị này cơ hồ giống hệt Long Phượng Nguyên Châu của Dương Thiên, chỉ là Long Phượng Nguyên Châu vẻn vẹn chỉ chứa đựng hệ thủy, hệ hỏa hoàn chỉnh, hiện ra ánh sáng xanh đỏ, mà viên châu này lại bao hàm đại bộ phận pháp tắc, hiện ra áng sáng có rất nhiều màu sắc.

Thậm chí ngay cả pháp tắc thời gian và không gian cũng xuất hiện!

Lúc này trong lòng Dương Thiên có một loại cảm giác mãnh liệt,viên châu này có thể chính là hình thái chân chính của Long Phượng Nguyên Châu.

“Đây là ảo cảnh, làm sao lại có tồn tại giống như Long Phượng Nguyên Châu ?” Dương Thiên tràn đầy kinh hãi trong lòng.

Đây chỉ là ảo giác mà thôi, thế nhưng, lúc này trong lòng hắn lại có một cảm giác mãnh liệt, những điều này đều thật sự tồn tại.

Chỉ có ánh sáng khác thường trên hạt châu có kích thước khoảng hai cm đang tản ra từng đợt dao động mãnh liệt, sau đó phát ra vô số ánh sáng, trực tiếp tấn công về hướng nhóm người của năm đại chủng tộc gồm yêu tộc kia.

"Ầm!" "Ầm!"

Từng đạo ánh sáng liên tục xuất hiện, trong thời gian ngắn, xuất hiện nhiều người trong năm đại tộc quần chết.

Bỗng nhiên, một chùm sáng mạnh mẽ xuất hiện từ năm đại tộc quần đó, trực tiếp tấn công về phía Ngưng Tuyết.

"Không hay rồi!" Dương Thiên kinh hãi, dựa vào vị trí của những chùm sáng đó, chắc chắn sẽ đánh về hướng Ngưng Tuyết.

Trong lòng Dương Thiên xuất hiện sự lo lắng không giải thích được, trong lòng hắn không muốn nhìn thấy Ngưng Tuyết bị thương.

Tay phải của hắn đưa ra theo bản năng, khẽ vung lên, một ánh sáng màu xám kì lạ phát ra từ trong tay hắn, trực tiếp va chạm với mấy chùm sáng kia, sau đó những chùm sáng kia liền bị ánh sáng kì lạ của hắn phá hủy.

"Đây là... sức mạnh của mình!" Lúc này trong lòng Dương Thiên vô cùng chấn động.

Sức mạnh này, thậm chí hắn cảm thấy vượt qua cấp Viên Mãn, đạt đến trình độ khó tưởng tượng nổi.

Thậm chí Dương Thiên cảm thấy chỉ cần dưới ý nghĩ của hắn, có thể hủy diệt một bầu trời, vô cùng khủng bố.

"Giết!" Giọng nói giận dữ vang lên từ năm đại tộc quần, sau đó năm người có khí thế không thua Hiên Dật và Ngưng Tuyết xuất hiện.

"Ầm!" Hơn một nghìn người của Nhân tộc và người của năm đại tộc quần chiến đấu với nhau.

"Lẽ nào vượt qua cửa ải này chính là giết chết tất cả người của năm đại tộc quần sao?" Lúc này Dương Thiên nhìn thấy tình hình ở đây, trong lòng lại nghĩ đến.

Cảm nhận được sức mạnh dâng trào trong cơ thể mình, Dương Thiên không hề do dự, liền bay lên trời, sau đó đứng bên cạnh Ngưng Tuyết.

Thế nhưng, bây giờ chỉ có hơn một nghìn Nhân tộc, mà người của năm đại chủng tộc lại giống như vô cùng vô tận.

Thời gian tiếp tục trôi qua, khắp nơi đều là vết máu, thi thể bay tứ tung.

Lúc này Dương Thiên cũng đỏ con mắt, trong năm đại tộc quần đó, chỉ có thực lực của năm người có thể ngang hàng với hắn. Hắn chỉ cần tránh đòn công kích của năm người này, vậy thì chẳng còn sợ hãi.

Cuộc giết chóc vẫn tiếp tục, không biết qua bao lâu, toàn bộ Nhân tộc chỉ còn lại vài người cuối cùng.

"Hiên Dật đại nhân, Ngưng Tuyết đại nhân, hai người mau chạy đi! Cơ bản chúng ta không phải đối thủ của năm đại tộc quần!" Lúc này trên người Tâm Diệt cao to vạm vỡ đã đầy vết thương, hoàn toàn mất đi cánh tay phải, máu đang chảy ra.

Cánh tay trái của ông ta cầm một thanh phủ đầu khổng lồ, trên phủ đầu đầy vết máu, đó là vết máu của năm đại chủng tộc.

Ngoại trừ Tâm Diệt, còn có năm người có thực lực giống với Tâm Diệt, cộng thêm Hiên Dật, Ngưng Tuyết, toàn Nhân tộc chỉ còn lại tám người cuối cùng.

Khuôn mặt Dương Thiên lãnh khốc, đủ loại suy nghĩ đang quay cuồng trong lòng, cho dù thực lực của hắn mạnh mẽ, nhưng đối diện với thực lực của năm người không thua kém hắn, cơ bản hắn không có cách giành chiến thắng.

Nếu tiếp tục ở lại đây, kết quả cuối cùng của hắn chắc chắn là cái chết!

Hắn không xác định sau khi mình chết đi, có phải sẽ vĩnh viễn ở trong không gian này không.

Hắn cho rằng mình không phải là Hiên Dật, cho nên ý định tạm thời chạy trốn khỏi đây, lại từ từ nghĩ cách đánh tan nhóm cường giả của năm đại chủng tộc đó.

"Tâm Diệt, các ngươi đừng nói nữa, chúng ta sẽ không đi!" Ngưng Tuyết lại lạnh lùng nói, khống chế hạt châu thần bí đang phát ra ánh sáng kì lạ, liên tục tản ra từng đòn công kích.

"Ngưng Tuyết đại nhân, còn sống mới có hi vọng! Nếu hai người ở lại đây, hi vọng của Nhân tộc chúng ta sẽ thật sự chấm dứt!" Tâm Diệt rơi lệ, ông ta giận dữ nói: "Coi như Tâm Diệt ta cứu hai người, hai người mau đi đi!"

"Ta..." Ánh mắt Ngưng Tuyết có hơi do dự.

"Phù!" Một đòn tấn công đánh tới, trong nháy mắt đánh trúng người Tâm Diệt, cánh tay trái của Tâm Diệt bị chặt đứt.

"Mau chạy đi!" Tâm Diệt gào lên.

"Ngưng Tuyết, đi!" Lúc này mắt của Dương Thiên hơi ửng đỏ, kéo tay của Ngưng Tuyết.

Nhanh chóng đi xa.

Advertisement
';
Advertisement