Vương Nhã Lộ lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của Dương Thiên, sau đó rời khỏi vòng tay của Dương Thiên, nhìn Dương Thiên nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, anh Tiểu Thiên!”
“Nhã Lộ, anh…”, Dương Thiên muốn nói gì đó.
“Em hiểu rồi ạ, anh Tiểu Thiên.”, Vương Nhã Lộ nở nụ cười, nhưng thực ra trong lòng cô có chút đau khổ.
“Sau này chúng ta vẫn là những người bạn tốt!”, Vương Nhã Lộ cười nói rồi từ từ quay người rời đi.
“Đúng! Bạn tốt!”, Dương Thiên dùng sức gật gật đầu.
“Anh Tiểu Thiên, vậy em quay về trước đây! Anh không cần tiễn em! Bác trai bác gái chắc cũng sốt ruột rồi!”, Vương Nhã Lộ cười.
Dương Thiên gật gật đầu. Nhìn bóng dáng Vương Nhã Lộ đang dần cách xa, hắn dường như nhìn thấy vài giọt nước mắt rơi trên mặt đất.
Ánh mắt của Dương Thiên có chút hoảng hốt, trong lòng cũng có chút đau nhói, nhưng ngay lập tức ánh mắt hắn lại kiên định trở lại.
Con đường của cường giả vô cùng lênh đênh trắc trở, hắn không muốn một cô gái đơn thuần như Vương Nhã Lộ lún sâu vào. Đến bản thân hắn cũng không bảo đảm được con đường sau này có thể thuận buồm xuôi gió hơn không, vì vậy hắn không muốn cô dính dáng đến bất cứ gì.
Hẳn lẳng lặng đứng nguyên một chỗ rất lâu, nhìn bóng dáng Vương Nhã Lộ dần đi xa, trong tim hắn bỗng xuất hiện một loại cảm giác giống như hắn vừa đánh mất đi một thứ gì đó. Hắn lắc lắc đầu, cố gắng thoát ra những cảm xúc suy nghĩ phức tạp kia đi rồi quay trở về bệnh viện.
“Tiểu Thiên, Nhã Lộ đã đi chưa?”, Thẩm Tân Lan hỏi.
Dương Thiên gật đầu.
“Tiểu Thiên, Nhã Lộ là một cô gái tốt, con nhất định phải đối xử tốt với cô ấy!”, Thẩm Tân Lan nói với Dương Thiên.
“Mẹ, con với Nhã Lộ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi, không phải người yêu của nhau đâu ạ.”, Dương Thiên bất lực trả lời.
“Tâm ý của Nhã Lộ con còn không nhìn ra sao, cô ấy thực sự thích con! Cô gái tốt như vậy con còn không muốn, sau này đừng có mà hối hận!”, Thẩm Tân Lan nói.
“Nhã Lộ đúng là cô gái tốt!”, Dương Gia Quốc ở bên cạnh nói.
“San San cũng rất thích chị Nhã Lộ nữa!”, San San nói chen vào.
Dương Thiên cười khổ, không ngờ mới có mấy ngày, Vương Nhã Lộ đã có được hảo cảm của mọi người trong gia đình rồi.
Có điều, trong lòng hắn tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, kẻ thù của hắn quá nhiều rồi, một khi để Vương Nhã Lộ dính dáng vào chuyện của hắn, thực sự sẽ làm tổn thương Vương Nhã Lộ.
“Cha, mẹ, con tự có tính toán, hai người không cần quá bận tâm đâu, đúng rồi, lát nữa làm xong thủ tục xuất viện, con đưa hai người đến căn nhà ở thành phố Hải của con xem một chút, đợi khi nào cha mẹ muốn về thì con liền đưa hai người về.”, Dương Thiên cười nói.
“Vậy được! Trong lòng con đã có tính toán là tốt rồi. Mẹ và cha con, còn có San San mới là lần đầu đến thành phố Hải!”, Thẩm Tân Lan cười.
Kiểm tra xong xuôi, cơ thể Dương Thiên rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì, làm thủ tục xuất viện xong, Dương Thiên đưa người nhà đến căn biệt thự số 3.
“Woaa! Nhà này rộng quá!”, San San thốt lên kinh ngạc, chạy tới chạy lui khắp cả căn biệt thự số 3 giống như một chú chim nhỏ đang phấn khích vậy.
“Tiểu Thiên, căn nhà lớn như vậy, có lẽ tốn không ít tiền nhỉ?”, Dương Gia Quốc, Thẩm Tân Lan trố mắt đứng nhìn, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy căn nhà nào vừa to vừa đẹp như vậy.
“Cha, mẹ, kiếm tiền chính là để tiêu tiền! Có căn nhà tốt như vậy sao lại không mua, chúng ta hiện tại không thiếu tiền, vậy nên cha mẹ muốn mua gì thì cứ mua, không cần phải tiếc!,” Dương Thiên nói.
“Lại đây đi San San!”, Dương Thiên nói xong, nhìn San San đang chạy tới chạy lui, cười cười vẫy tay với cô bé.
“Sao vậy anh?”, San San chạy đến bên cạnh Dương Thiên hỏi. Căn biệt thự này cô bé vẫn chưa ngắm đủ nữa.
“Lần trước anh có nói sẽ tặng quà cho em đúng không?”, Dương Thiên cười cười, xoa đầu San San đầy cưng chiều.
“Đúng rồi ạ! San San nhớ ra rồi!”, San San nhìn Dương Thiên, chìa ra bàn tay nhỏ của cô bé.
Dương Thiên cười: “Quà này có chút đặc biệt, em đừng có mà bị dọa khóc đấy nhé!”
Nói xong, từ trong bàn tay Dương Thiên xuất hiện một chú rắn đen nhỏ dài khoảng 20cm.
“Aa, rắn!”, San San bị dọa sợ, vội vàng trốn sau người Thẩm Tân Lan tố cáo: ‘Mẹ, anh cầm rắn dọa con!”
“Tiểu Thiên à, không có việc con cầm rắn làm gì, nhìn xem , con dọa sợ người khác rồi!,”, Thẩm Tân Lan ở bên cạnh không hài lòng. Thực ra bà cũng rất sợ các loại rắn.
“Mẹ, đây không phải là rắn độc mà là sủng vật trong của hàng thú cưng, nó không cắn người, hơn nữa còn rất nghe lời.”, Dương Thiên giải thích.
Sau đó hắn để chú rắn đen nhỏ vào trong lòng bàn tay, ra lệnh: “Lập tức đứng dậy.”
Dương Thiên vừa dứt lời, gần như cả thân thể chú rắn đen nhỏ lập tức đứng dậy theo, chỉ chừa lại một phần đuôi ở dưới đất chống đỡ.
“Xếp hình tròn!”, Dương Thiên lại ra lệnh.
Rắn đen nhỏ nghe xong, cả người nó cuộn thành một vòng trên lòng bàn tay Dương Thiên, đầu đuôi chạm vào nhau.
“Woa, hay quá!”, San San đang trốn sau người Thẩm Tân Lan cũng bị hấp dẫn, mặt hiếu kỳ nhưng vẫn không dám đến gần.
“Không sao đâu San San, chú rắn đen nhỏ này không cắn người, vả lại cũng không có độc.”, Dương Thiên vừa cười nói vừa ra lệnh cho chú rắn đen nhỏ liên tục thay đổi hình dạng.
“Nó thật sự không cắn người sao?”, San San nhìn một hồi, thực sự chịu không nổi sức hấp dẫn, chạy đến trước mặt Dương Thiên, có chút sợ hãi hỏi.
“Thực sự không cắn người đâu, em nhìn xem.”, Dương Thiên kéo lấy bàn tay nhỏ của San San, rắn đen nhỏ từ trong bàn tay Dương Thiên dần dần hướng về phía tay của San San mà bò đến.
San San vẫn còn chút sợ hãi, muốn rụt tay lại nhưng không dám động đậy.