"Các ông còn có ai muốn bảo vật trên người tôi?” Dương Thiên nhìn về phía đám người Đường Chính Lâm, Lugba, thản nhiên nói.
Theo lời của hắn vừa dứt, đám người Đường Chính Lâm, Lugba cũng vội vàng lại rời xa hắn.
Thi thể của Sơn Bản Quân và William đang nằm trên mặt đất, đây chính là hai vị tồn tại cấp S! Bất kỳ một người nào cũng đều có thể trở thành một tồn tại cực mạnh trong một thế lực nhỏ, vậy mà lại dễ dàng chết ở trên tay Dương Thiên như vậy.
Bọn họ nhìn về phía Dương Thiên tràn đầy vẻ hoảng sợ, sau Long Kinh Thiên, rốt cuộc lại xuất hiện một tồn tại có thể đánh chết cấp S!
Đặc biệt là Đường Chính Lâm, trên mặt càng âm trầm.
Ông ta nghĩ cho dù Dương Thiên đột phá đến cấp S, cũng không thể so với ông ta, nhưng mà hiện tại, chỉ trong mấy ngày Dương Thiên đã nhanh chóng vượt qua ông ta, loại tốc độ này, đã không thể dùng từ kinh người để hình dung!
Lời của Dương Thiên vừa ra, không người nào dám đứng ra. Sau khi mạnh mẽ đánh chết William và Sơn Bản Quân, lực uy hiếp của Dương Thiên đã không ở dưới Uy Đế.
Dương Thiên nhìn các vị cường giả cấp S đang kinh sợ, trên mặt lộ ra nụ cười.
Đã trải qua nhiều như vậy, rốt cuộc hắn cũng chân chính đứng ở trên đỉnh cao của thế giới này.
"Ầm!"
Đột nhiên, không biết là vừa rồi do dao động lúc chiến đấu của Dương Thiên và Uy Đế quá mức kịch liệt hay là nguyên nhân khác, toàn bộ đại điện bắt đầu truyền đến tiếng vang ong ong, sau đó đại điện đột nhiên rung chuyển kịch liệt.
"Có chuyện gì vậy?” Các vị cường giả cấp S kinh hãi. Dương Thiên cũng cảm thấy không hiểu ra sao cả, sau đó bọn họ cảm nhận được một luồng ý chí cường đại bao phủ toàn bộ đại điện.
"Người tự tiện xông vào cấm địa, chết!” Luồng ý chí này trực tiếp gầm lên giận dữ, sau đó, một luồng áp lực mênh mông khổng lồ trực tiếp bộc phát ra, luồng uy áp này thậm chí không thua gì dao động khí thế ở phía trên ba thi thể kia.
Theo sự rống giận của ý chí này, đại điện lại càng rung chuyển.
"Đi mau! Đại điện này sắp sụp rồi!” Đám người Đường Chính Lâm, Lugba kinh hãi, điên cuồng bỏ chạy ra phía ngoài. Dương Thiên nhìn thoáng qua đại điện, cũng nhanh chóng rút lui.
Kỳ lạ chính là, sau khi đám người Đường Chính Lâm ra khỏi đại điện thì luồng ý chí này cũng không có đuổi theo ra nữa.
"Ầm ầm ầm!” Đại điện lay động mãnh liệt, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống. Đã lan đến cả tòa cung điện.
"Sao lại thế này?"
"Tòa cung điện này sắp sụp rồi? Chạy mau!"
. . . . . .
Cường giả cấp A vẫn đang điên cuồng cướp đoạt bảo vật ở bên ngoài kinh hãi, cảm giác được cung điện lung lay sắp đổ, liền liều mạng chạy trốn.
Đám người Dương Thiên cũng vội vàng rời khỏi tòa cung điện này.
Sau khi toàn bộ đám người Dương Thiên rút lui, ở trung tâm đại điện, luồng ý chí kia lại biến thành một ông lão, sau đó nhìn ba thi thể khổng lồ kia, trong ánh mắt lại có một sự bi thương thật sâu thẳm.
Đại khái mà nói, nếu bí cảnh không trọn vẹn, thì ý chí của bí cảnh nhất định sẽ hoàn toàn tiêu tán. Nhưng mà không biết như thế nào, trong đại điện này lại còn lưu lại một tia, không biết là trước đó bị khí thế của người đầu trâu làm kinh động, hay là bị dao động chiến đấu của Dương Thiên và Uy Đế làm bừng tỉnh, có điều nhìn thân thể hư ảo này, giống như bất kỳ lúc nào cũng sẽ tiêu tán đi.
Luồng ý thức này nhìn người đầu trâu cao hơn 50 mét, trên đầu có hai sừng kia, trong mắt tràn đầy đau buồn: "Chủ nhân, các ngài đã cố gắng nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không thành công, ngược lại bản thân mình cũng mất đi sinh mệnh theo sự hủy diệt của tinh cầu này. Cho dù bảo lưu lại được bí cảnh này, thì sao chứ? Không phải là trải qua năm dài tháng rộng cũng sụp đổ sao."
Luồng ý chí kia chậm rãi nói, nhìn về phía Dương Thiên và rất nhiều cường giả cấp S, cấp A đang thoát đi.
"Chủ nhân, không ngờ sau khi các ngài thất bại, hiện tại sinh mệnh của tinh cầu mới sinh này lại nhỏ yếu như vậy, thực lực mạnh mẽ nhất chỉ là sơ nhập cấp Tân Tinh. Muốn đợi bọn họ thật sự trưởng thành, còn không biết phải mất bao lâu."
Ý chí hóa thành ông lão không ngừng nói, sau đó trong mắt đột nhiên lộ ra một loại ánh sáng điên cuồng: "Ta tuyệt đối sẽ không để cho máu tươi của chủ nhân uổng phí, nếu bọn họ yếu như vậy, vậy thì ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho bọn họ mạnh hơn! Mạnh hơn nữa! Cho dù chỉ là thời đại sơ sinh, những nếu không nắm chặt thời gian, thì thời đại này sẽ vẫn lấy hủy diệt mà chấm dứt."
Ông lão ý chí nói xong, vung hai tay lên, sau đó từ trên người của ông ta đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu lam kỳ dị, luồng ánh sáng này nhanh chóng dung nhập vào trong không khí, sau đó gần như là lấy tốc độ ánh sáng, nháy mắt ra khỏi bí cảnh, biến thành vô số tia sáng màu lam thật nhỏ, bay đi khắp các nơi trên tinh cầu này.
Sau khi luồng ánh sáng màu lam này bay ra, bóng dáng của ông lão ý chí trở nên càng thêm trong suốt, ông ta nhìn thi thể người đầu trâu kia, trong ánh mắt lộ ra một tia hoài niệm, trong miệng lẩm bẩm nói: "Chủ nhân!"
Ngay sau đó liền tiêu tán đi.
. . . . . .
Chỗ sâu trong đáy biển Thái Bình Dương, một con cá voi sát thủ dài đến mười mét đang chậm rãi bơi, thân hình khổng lồ mang theo vô số dao động nước biển, các loại cá khác nhìn thấy nó đều lập tức chạy trốn khắp nơi.
Nhìn qua trong mắt nó cũng không có bao nhiêu trí tuệ, chỉ là thỉnh thoảng dựa vào bản năng mà săn mồi.
Lúc này, đột nhiên một tia sáng màu lam kỳ dị xuất hiện, sau đó bị cái miệng rộng này trực tiếp hút vào trong bụng.