Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Sự tự tin của Dương Thiên đã đạt tới cực điểm, sau đó bí cảnh xuất hiện, Dương Thiên lại cho rằng mình có sự hỗ trợ của Tiểu Quang thì có thể dễ dàng tìm được bảo vật.

Thế nên Tiểu Quang vốn dĩ đang giám sát đám người William, nhưng lại bị hắn gọi trở về.

Dương Thiên đắm chìm trong niềm vui tìm kiếm được bảo vật, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Hải Thần.

Thực ra, nếu như hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác, có Tiểu Quang giám sát thì chỉ cần Hải Thần có động tĩnh thì hắn sẽ lập tức chạy trốn rồi âm thầm gia tăng thực lực của mình. Chờ sau khi Luyện huyết cảnh viên mãn thì Hải Thần cũng chưa chắc làm gì được hắn.

Dương Thiên đánh giá bản thân mình quá cao, cũng xem nhẹ cường giả cấp S. Trước mặt cường giả cấp S trung kỳ, hắn chỉ có thể ngăn chặn được bốn lần công kích.

Bây giờ nghĩ lại, trái tim Dương Thiên vẫn còn đập thình thịch. May mà lúc trước Hải Thần còn ôm tâm lý chơi đùa, nếu không thì hắn đã chết từ lâu rồi chứ chẳng còn sức mà chạy được đến đây.

Cho dù có Huyền Hư đạo nhân ở đây, nhưng chỉ cần Huyền Hư đạo nhân ra tay thì chắc chắn sẽ bại lộ, đến khi đó cục diện sẽ càng bất lợi với Dương Thiên hơn. Cho dù là Long Kinh Thiên nói không chừng cũng có hứng thú với sự tồn tại của Huyền Hư đạo nhân.

Bị Hải Thần truy sát lần này, nói cho cùng cũng là vì Dương Thiên tự tin quá mức, thiếu tính cảnh giác, mới khiến cho Hải Thần có cơ hội thừa nước đục thả câu.

“Nếu muốn trở thành cường giả chân chính thì ngoại trừ tài nguyên, thiên phú, dũng cảm thì nhất định phải cần cảnh giác! Một khi thiên tài chưa trưởng thành thì không được gọi là thiên tài!” Huyền Hư đạo nhân chậm rãi nói.

“Sư phụ, con nhớ rõ rồi!” Dương Thiên trịnh trọng gật đầu: “Sau này con nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa!”

Hắn không giống như nhóm người Long tổ Cố Linh Kiệt, sau lưng bọn họ chính là Long Kinh Thiên, Hải Thần Poggs không dám động đến bọn họ. Hắn không phải người của Long tổ, không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào chính mình, hắn càng phải tăng cường cảnh giác.

Vận chuyển Luyện thể quyết nửa ngày, Dương Thiên mới cảm giác thân thể mình khôi phục được một chút, nhưng vẫn còn rất yếu ớt.

Hắn mới rèn luyện xong lần thứ bảy chưa được hai ngày, phải chờ thân thể hoàn toàn hồi phục mới có thể rèn luyện lần thứ tám. Dương Thiên âm thầm hạ quyết tâm, trước khi Luyện huyết cảnh đạt tới viên mãn thì hắn sẽ không ra ngoài.

Bảo vật tuy nhiều, nhưng thực lực phải đủ mạnh thì mới có thể lấy được.

Hắn nhìn xung quanh sơn động một chút. Nơi này tối đen như mực, nhưng dựa vào thị giác của Dương Thiên thì vẫn có thể nhìn rõ.

Dương Thiên nhìn những sơn động nhỏ chằng chịt đan xen thì tò mò hỏi: “Sư phụ, đây là nơi nào thế? Sao lại có nhiều sơn động kỳ quái như vậy?”

Huyền Hư đạo nhân nhìn một chút: “Nếu ta đoán không sai thì nơi này là hang của một loại kiến.”

“Không thể nào? Kiến làm sao có thể ở trong sơn động to như vậy?” Dương Thiên khó hiểu, chẳng lẽ trên đời có con kiến to như thế sao?

“Ha ha, không phải ngươi đã từng nhìn thấy những con vật có kích thước khó mà tưởng tượng nổi sao? Một con kiến to thì có gì hiếm lạ cơ chứ? Trước kia ta từng nhìn thấy một đàn kiến bay ngang qua bầu trời, con nào con nấy dài cả nghìn mét.” Huyền Hư đạo nhân nói.

“Dài cả nghìn mét?” Dương Thiên thốt lên, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ. Thực sự có con kiến to như vậy à? Lại còn là cả một đàn kiến.

“Sư phụ, nếu so Long Kinh Thiên cùng con kiến khổng lồ đó thì ai mạnh hơn?” Dương Thiên tò mò hỏi. Trên thế giới này, Long Kinh Thiên chính là người mạnh nhất.

“Ha ha.” Huyền Hư đạo nhân chỉ cười mà không trả lời.

Dương Thiên hơi bất mãn, mỗi lần nhắc đến mấy chuyện này là Huyền Hư đạo nhân lại im lặng.

“Tiểu Quang!” Dương Thiên kêu gọi một tiếng, sau đó một luồng sáng lóe lên, nhanh chóng đi tới bên người hắn, đậu lên vai hắn.

Nếu như sơn động này đặc biệt như vậy thì nói không chừng sẽ có không ít bảo vật tồn tại. Dương Thiên tính toán một chút rồi bảo Tiểu Quang đi dạo xung quanh sơn động này một vòng.

Điều khiến Dương Thiên kinh ngạc chính là Tiểu Quang vừa đi thám thính một chút thì đã phát hiện ra không ít đồ vật.

Dương Thiên tràn đầy ý cười, sự suy yếu của cơ thể cũng giảm bớt một chút. Hắn dựa theo phương hướng Tiểu Quang chỉ dẫn, lập tức đi tới phía kia.

Dương Thiên càng đi càng sâu, chờ hắn ra khỏi cửa động thì lập tức nhìn thấy một không gian vòng cung rộng lớn. Không gian này được bao bọc bởi những sơn động be bé, nham thạch bên trên tản ra ánh sáng mờ ảo, khiến không gian sáng lên một ít.

Ở chính giữa không gian vòng cung đó có một thân hình đang lẳng lặng nằm yên, thân thể dài khoảng hai mươi mét, thân thể màu đỏ, đã mục rữa hơn một nửa. Bên cạnh đó còn có mấy con kiến dài vài mét, chỉ có điều nhìn dáng vẻ thì chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ biến thành tro tàn.

“Đây là Kiến hậu hỏa dung?” Huyền Hư đạo nhân đột nhiên thốt lên, sắc mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

“Kiến hậu hỏa dung là cái gì?” Dương Thiên tò mò hỏi lại, giọng nói của Huyền Hư đạo nhân nghe có vẻ rất hưng phấn.

“Ha ha, ngươi may mắn lắm đấy!” Huyền Hư đạo nhân nhìn Dương Thiên, gương mặt lộ ra ý cười: “Ngươi có biết Kiến hậu hỏa dung ăn cái gì không?”

Dương Thiên lắc đầu.

“Địa tâm thối nhũ!” Huyền Hư đạo nhân nói.

Advertisement
';
Advertisement