Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Hai nắm tay va chạm không chút kỹ xảo, chủ nhân đại đao thuận thế thụt lùi, tránh xa Kim Cương Vương.

Trận chiến này hầu như xảy ra giữa điện quang đá lửa, chưa tới vài giây.

Khi Lâm Kiến Sinh bị đánh lui, trên sân đột nhiên xuất hiện bóng người, chặt đứt cánh tay của Quyển Mộc Vương, sau đó đấm thẳng Kim Cương Vương trước khi rút lui.

Khi mọi người định thần lại thì đã có thêm một người trên đấu trường.

Một thanh niên rất trẻ tuổi cầm trên tay một con dao lớn kỳ quái, bình tĩnh nhìn mọi người trong đấu trường.

“Cậu là ai?”, Uy Nhĩ thiếu gia lần đầu sắc mặt biến đổi, nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện, trầm giọng hỏi.

Người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt rõ ràng có thực lực cấp B, bất ngờ xuất hiện thì hắn đã chặt đứt cánh tay của Kim Mộc Vương và giáng cho Kim Cương Vương một đòn.

“Ầm!”

Dương Thiên cười lạnh một cái, giẫm nát cánh tay đã bị đứt trên mặt đất, nói: “Lúc trước các người tấn công bang Chiến, lại không biết tôi là ai?”

Lúc này, Trương Đại Hổ đang bên cạnh bước tới, cung kính đứng bên cạnh Dương Thiên.

“Cậu là bang chủ của bang Chiến?”

Đôi mắt của Uy Nhĩ thiếu gia híp lại, toát ra một tia nguy hiểm.

Vốn dĩ anh ta cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, nhưng việc bang chủ của bang Long lại là cường giả cấp B đỉnh phong thì có chút bất ngờ, không ngờ bây giờ bang chủ của bang Chiến cũng là một cường giả cấp B.

So sánh với nhau thì bang Lang này đúng là yếu như cừu non, cũng không biết bằng cách nào mà bang Lang này lại trở thành thế lực ngầm lớn nhất nhì ở thành phố Hải này.

“Dương Thiên?”, Tần Tư Viễn ngơ ngác nhìn Dương Thiên đột nhiên xuất hiện. Trận chiến trước đó giữa Quyển Mộc Vương, Kim Cương Vương và bang chủ bang Long Lâm Kiến Sinh quả là lật đổ nhận thức của cô, giống như thánh nhân, đạp đổ thế lực xấu.

Không ngờ, ngay khi Dương Thiên xuất hiện, hắn đã tiêu diệt được Quyển Mộc Vương này, còn đối đầu không thua kém với Kim Cương Vương. Ngay cả Uy Nhĩ thiếu gia luôn điềm tĩnh bên cạnh cũng đã hiện lên vẻ mặt chăm chú.

Nhìn gương mặt quen thuộc của Dương Thiên, trong lòng Tần Ngữ Huyên đầy phức tạp, nhưng trong lòng lại nổi lên một tia hy vọng.

“A, cánh tay của tôi!” Quyển Mộc Vương đau đớn hét lên, dùng tay trái che vết thương.

“Ông muốn một cánh tay sao? Tôi đưa cho ông!” Dương Thiên bật cười, đá cánh tay đã bị chính mình giẫm nát qua.

Dương Thiên nhìn cánh tay đã đứt của Quyển Mộc Vương, trong lòng lại cảm thấy đáng tiếc.

Hắn đã xuất hiện ở đây rất lâu nhưng không có xuất hiện ngay lập tức, mà là lẳng lặng chờ cơ hội. Đối phương có ba cường giả cấp B, cho dù tiến lên cùng với Lâm Kiến Sinh, thực lực của hắn cũng không bằng Uy Nhĩ thiếu gia bọn chúng.

Suy tĩnh của hắn là giết Quyển Mộc Vương bằng một đòn, khi hai bên có thực lực giống nhau, bọn Uy Nhĩ thiếu gia sẽ không thể chiếm thế chủ động.

Điều đáng tiếc là cơ hội không dễ gì có được mà hắn tìm đã không thể thành công, tuy nhiên, hắn đã chặt đứt cánh tay của Quyển Mộc Vương, sức chiến đấu của Quyển Mộc Vương đã mất đi ít nhất 50%! Không cần phải lo lắng!

“Người Hoa Hạ các người chỉ có thể đánh lén để thắng sao?”, Uy Nhĩ thiếu gia vẻ mặt lạnh lùng chế nhạo Dương Thiên.

“Còn hơn bắt nạt nhiều người hơn các người!” Dương Thiên lãnh đạm cười. Hắn chưa bao giờ thích những dị năng giả ngoại quốc này, nếu có cơ hội, hắn không ngại giữ lại cả ba Uy Nhĩ thiếu gia!

Đến bên cạnh Lâm Kiến Sinh, Dương Thiên đưa tay ra.

Lâm Kiến Sinh nắm lấy tay Dương Thiên, trực tiếp đứng lên.

“Ông không sao chứ?” Dương Thiên cười hỏi, tuy là lần đầu gặp mặt nhưng Dương Thiên rất thích Lâm Kiến Sinh này. Lâm Kiến Sinh này là một anh hùng thực sự, rõ ràng ông ta biết mình sẽ chết nhưng lại không chịu khuất phục, chí khí cứng rắn, mạnh gấp chí khí của Chu Dật Phong trăm lần.

“Cậu là bang chủ của bang Chiến?”, Lâm Kiến Sinh cười nói. Mặc dù bị thương nhưng phong thái của ông ta vẫn rất thuyết phục, nhìn Dương Thiên mỉm cười.

Dương Thiên gật đầu: "Tôi tên là Dương Thiên."

“Tôi tên là Lâm Kiến Sinh!” Lâm Kiến Sinh cười nói, lúc này giữa hai bên không có lòng thù địch, bởi vì phía trước có một kẻ thù chung.

“Tiểu tử, tôi muốn xé xác cậu thành hàng vạn mảnh, tôi muốn uống máu của cậu, nghiền nát xương cốt của cậu từng cái một!”, Quyển Mộc Vương phát điên mà nhìn Dương Thiên!

Dương Thiên chỉ cười mà không thèm để ý đến lời nói của Quyển Mộc Vương, nếu sợ uy hiếp như vậy, vừa rồi hắn đã không ra tay.

Tần Ngữ Huyên ngơ ngác ở bên cạnh.

Trước khi ở bên Chu Dật Phong, cô cũng biết đôi điều về thế lực ngầm ở thành phố Hải.

Ba bang phái lớn ở thành phố Hải, bang Long là lớn nhất, tiếp theo là bang Lang, và xếp thứ ba là bang Chiến đang trỗi dậy nhanh chóng!

Cô không ngờ Dương Thiên lại là bang chủ của bang Chiến này, thật không thể tin được.

Năm thứ ba cao trung, Dương Thiên nhát gan và tự ti, ngoại trừ thành tích tốt chút, hắn không có gì nổi bật, nhưng bây giờ, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Không chỉ hồi phục thể lực mà hắn còn trò chuyện vui vẻ với những nhân vật như bang chủ của bang Long Lâm Kiến Sinh, thậm chí Uy Nhĩ thiếu gia không nể nang ai này còn kiêng dè với Dương Thiên.

Chẳng trách Lưu Nham Thanh cung kính Dương Thiên như vậy, hẳn là ông ta đã biết thân phận của Dương Thiên.

Tần Ngữ Huyên không thể diễn tả được nổi khổ trong lòng. Trước kia đối với Dương Thiên, cô là người mà hắn không thể với tới, nhưng bây giờ, đối với cô, Dương Thiên lại càng là người mà cô chẳng thể chạm đến!

Advertisement
';
Advertisement