Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

"Sau khi thất bại, những cường giả tự bạo kia sẽ đi đâu?" Dương Thiên nói.  

             "Đã chết!" Khải Mạc Vân nói: "Thời điểm bọn họ bỏ mạng trên cầu thang cũng đại biểu cho cho cái chết thực sự của bản thân. Đây chính là tương lai đã hiển thị trước mắt. Tâm cảnh của bọn họ đã hoàn toàn bể nát rồi, cho dù rời khỏi cầu thang, qua không bao lâu, toàn bộ cũng sẽ chết. Tất cả những gì bản thân bọn họ cảm nhận được trên cầu thang cũng chính là những gì bọn họ cảm nhận được trong tương lai."  

             Dương Thiên cả kinh, không ngờ trên cầu thang lại nguy hiểm như thế này. Vừa rồi, hắn thực sự chỉ cách cái chết một bước ngắn.  

             Tuy những cường giả đã thực sự từ bỏ mọi thứ, trong một khoảng thời gian ngắn không có cảm xúc nhưng thời gian càng dài, bọn họ dần sinh ra cảm giác nghi ngờ đối với sự tồn tại của mình. Nếu tiếp tục trong một thời gian dài, bọn họ chắc chắn sẽ chết và chính bọn họ đã tiêu diệt chính mình.  

             Cho dù, bọn họ đứng ở đỉnh Vũ trụ cũng không có bất kỳ tác dụng nào, cuối cùng cũng tự giết chết bản thân mình.  

             "Ban đầu, Thánh quả căn nguyên thời gian và chí bảo pháp tắc làm mồi nhử, cầu thang thời gian cũng là để dụ các ngươi vượt qua toàn bộ bậc thang, không ngờ, từ xưa đến nay chưa từng có cường giả nào có thể nguyên vẹn vượt qua một trăm bậc thang linh hồn. Thất bại tức là thành công. Cách duy nhất để thành công chính là từ bỏ."  

             "Không từ bỏ thì chờ đợi mình cuối cùng chính là cái chết. Thế nhưng, có bao nhiêu cường giả ở thời điểm lựa chọn vì trở nên mạnh mẽ mà lựa chọn buông bỏ thủ hộ trong lòng. Nói thì dễ nhưng làm thì khó. Dương Thiên, ngươi đã đã làm được, ngươi không từ bỏ, vì vậy ngươi đã thành công." Khải Mạc Vân mỉm cười nói.  

             Dương Thiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, sự tình đảo ngược không thể nghi ngờ gì khiến cho hắn vô cùng vui mừng.  

             Tất nhiên, đối với người thân, Dương Thiên sẽ không bao giờ bỏ cuộc dù có thế nào đi nữa, dù có đứng trước mười lựa chọn thì hắn cũng sẽ như vậy.  

             "Khảo nghiệm thứ hai thành công sẽ nhận được Thánh quả căn nguyên thời gian và chí bảo pháp tắc. Dương Thiên, hiện tại chúng là của ngươi rồi." Khải Mạc Vân cười nói.  

             Xoạt!  

             Ông ta vung tay lên, hai báu vật đi tới bên người Dương Thiên.  

             Dương Thiên vui mừng nhận lấy.  

             Hắn thu Thánh quả căn nguyên thời gian vào, nhìn về phía hạt châu màu đen bên trong.  

             Hiệu quả của Thánh quả căn nguyên thời gian hắn đã biết, về phần hạt châu màu đen bên trong thì không rõ lắm.  

             Linh hồn của Dương Thiên trực tiếp nhìn vào hạt châu màu đen, lúc này nó đang ở trạng thái vô chủ, Dương Thiên rất dễ dàng để lại ấn ký linh hồn của mình trên đó.  

             "Đây là... chí bảo pháp tắc linh hồn?", ánh mắt Dương Thiên lộ ra một chút hưng phấn.  

             Mặc dù chí bảo pháp tắc chia làm nhiều loại nhưng trong cùng một cấp lại chia ra cao thấp khác nhau.  

             Trong số đó, chí bảo pháp tắc linh hồn là trân quý nhất.  

             Cường giả có thể hồi sinh sau khi chết nhưng linh hồn sau khi bị giết chết thì căn bản không có khả năng hồi sinh. Vì vậy, ở một mức độ nhất định, chỉ cần bảo vệ tốt linh hồn của mình là không phải sợ gì nữa.  

             Điều này đúng với cả cường giả cấp Hư Thần. Vì linh hồn bọn họ không bị diệt sát nên có thể dễ dàng hồi sinh.  

             "Chí bảo pháp tắc linh hồn Châu Vũ thông thường, có thể miễn nhiễm với sự xâm nhập linh hồn của hầu hết cường giả cấp Hư Thần, vượt quá giới hạn trên, giảm một phần trăm nhất định công kích linh hồn..." Dương Thiên lập tức hiểu được uy lực của bảo vật linh hồn này.  

             Dương Thiên trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, có được Châu Vũ, cho dù hắn bị cường giả cấp Hư Thần trong nháy mắt làm trọng thương, thì các công kích linh hồn của những cường giả đó cũng không thể gây hại cho hắn. Cho dù những chiêu thức linh hồn của các cường giả cấp Hư Thần mạnh mẽ vượt quá giới hạn của Châu Vũ, nó cũng có thể ngăn cản một chút. Linh hồn còn lại nếu muốn nô dịch linh hồn Dương Thiên cũng rất khó.  

             Tuy rằng Dương Thiên chỉ ở cấp Lĩnh Chủ nhưng linh hồn đã đạt đến gấp sáu mươi lần, có thể chiếm vị trí hàng đầu trong các cường giả cấp Viên Mãn.  

             Có thể nói, có được Châu Vũ, khả năng bị diệt sát linh hồn khi đối mặt với cường giả cấp Hư Thần của Dương Thiên giảm đi rất nhiều.  

             "Đây là chí bảo pháp tắc linh hồn phổ thông, mặc dù phổ thông nhưng đối với ngươi bây giờ mà nói đã là rất tốt rồi. Đây là do chủ nhân của ta luyện chế, tổng cộng có năm mươi viên. Hiện tại, ở chỗ ta còn dư lại mười chín viên. Tiếc là, cường giả tiến vào nhiều như vậy, đại bộ phận đều thất bại. Mục đích tồn tại của mỗi cung điện là để luyện ra năm mươi thiên tài, và ta không biết sẽ mất bao lâu để hoàn thành. ”, Khải Mạc Vân thở dài.  

             Ánh mắt Dương Thiên lộ ra tia khiếp sợ. Chí bảo pháp tắc linh hồn lại là do chủ nhân của Khải Mạc Vân luyện chế?  

             "Dương Thiên, bây giờ bảo vật đã ở trên tay của ngươi rồi. Trước kia, nơi này có rất nhiều bảo vật nhưng năm tháng trôi qua, tổn hại của đất đai nguyên thủy, số lượng bảo vật còn lại rất ít, không biết về sau còn có cường giả nào có thể tiến vào nơi này, hoàn thành khảo nghiệm thứ hai để lấy được." Khải Mạc Vân lắc đầu.  

             Mục đích tồn tại của ông ta là để tìm ra thiên tài, nhiệm vụ của ông ta vẫn chưa hoàn thành.  

             "Khải Mạc Vân đại nhân, ta muốn hỏi một chút, tám tòa Thần điện khác ở đâu?" Dương Thiên hỏi.  

             Ở đây, hắn có được cơ hội lớn như vậy, nếu tiến vào tám Thần điện kia, hẳn là có rất nhiều bảo vật.  

             "Không biết." Mạc Khải Vân lắc đầu nói. Thời gian quá dài, Thần Điện thời gian đã mất liên hệ với tám tòa Thần điện kia từ lâu. Chúng có thể giống như Thần điện thời gian, được chôn giấu ở nhiều nơi khác nhau, nếu ngươi muốn tìm được chỉ có thể dựa vào vận may của bản thân."  

             Dương Thiên trong lòng im lặng, bí cảnh Huyền Linh vô cùng rộng lớn, trăm năm cũng không bay được một phần mười quãng đường, muốn tìm tám cung điện kia thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
 

Advertisement
';
Advertisement