Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Lúc này Dương Theien đã đứng trên bậc thang sáu mươi chín, một bước mười nghìn năm, tuổi thọ của nhóm người Dương Gia Quốc đã đến một trăm chín mươi nghìn năm, họ vẫn chưa đạt đến tuổi thọ hai trăm nghìn năm.  

             Hai trăm nghìn năm, đây là thời gian tuổi thọ dài nhất mà Dương Thiên có thể đưa cho người nhà của mình. Bây giờ hắn vẫn chưa có cách nâng cao tuổi thọ của họ.  

             Nếu lúc này ở bên ngoài nhìn vào khuôn mặt của Dương Thiên, sẽ nhìn thấy trên mặt hắn đầy vẻ tranh đấu. Bước chân treo ở giữa không trung, muốn bước lên bậc thang bảy mươi, nhưng cuối cùng đang do dự.  

             Dương Thiên đứng đó, trong ý thức mơ hồ của hắn, hắn biết chỉ cần bước lên một bước, thời gian sẽ trôi qua hai trăm nghìn năm, người nhà của hắn cũng sẽ không xuất hiện trong những bậc thang phía sau.  

             Loại cảm giác này rất chân thật, giống như hắn thật sự đang ở trong thực tế chờ đến hai trăm nghìn năm sau, hắn bắt đầu lựa chọn cho bản thân.  

             "Chỉ cần bước qua, chí bảo pháp tắc và quả thánh căn nguyên thời gian sẽ thuộc về mình. Toàn bộ trước mắt đều là giả, giả dối thì có gì mà không thể tiếp nhận?"  

             Một giọng nói vẫn luôn quanh quẩn trong đầu của Dương Thiên.  

             Dương Thiên biết rõ đây là huyễn cảnh mà bậc thang tạo nên, mặc dù vô cùng chân thật, giống như thật sự xảy ra. Nhưng đây là tương lai, tuyệt đối không thể xảy ra.  

             Những người nhà vô cùng già nua nhìn về phía Dương Thiên, trong ánh mắt mang theo vẻ không nỡ, mà ở đằng xa, quả thánh căn nguyên thời gian và chí bảo pháp tắc đang không ngừng nhấp nháy, chỉ cần Dương Thiên bước tới, liền có thể lấy được.  

             Trên mặt Dương Thiên đầy vẻ đấu tranh...  

             Bên ngoài bậc thang tâm linh, Khải Mạc Vân âm thầm đứng đó, nhìn về phía Dương Thiên, trong mắt lộ ra một tia phức tạp.  

             "Lại đến lúc nên đưa ra quyết định, không biết lựa chọn của hắn là gì?"  

             Trên mặt Dương Thiên đầy vẻ tranh đấu.  

             Hắn biết toàn bộ trước mắt đều do bậc thang tâm linh tạo ra, thế nhưng tất cả vẫn chân thật như vậy. Giống như hắn thật sự đối diện với tình huống hiện tại.  

             Hắn có thể dễ dàng bước lên một bậc thang, sau đó nhanh chóng đi tiếp.  

             Dương Thiên cảm nhận được, chỉ cần hắn bước qua bậc thang trước mặt, vậy thì ba mươi bậc thang còn lại không có khó khăn gì với hắn.  

             Bước qua bước này, quả thánh căn nguyên thời gian và chí bảo pháp tắc liền thuộc về hắn.  

             "Tích..Tích.."  

             Từng âm thanh vang lên, những âm thanh này như đang thúc giục Dương Thiên đưa ra quyết định, hắn đã ở trên bậc thang sáu mươi chín một khoảng thời gian rất dài.  

             Dương Thiên biết rõ, mình vẫn còn mười giây, sau thời gian mười giây, nếu hắn không đưa ra lựa chọn, khảo nghiệm bậc thang tâm linh cũng sẽ thất bại.  

             Dương Thiên nhìn về phía những người thân đã già yếu của mình, cứ như vậy nhìn lấy, tất cả phiền muộn trong lòng đột nhiên trở nên yên bình lại.  

             Vẻ tranh đấu trên mặt biến mất, hắn nhẹ nhàng ôm lấy người nhà của mình.  

             "Bỏ qua họ, lựa chọn quả thánh căn nguyên thời gian và chí bảo pháp tắc, tại sao mình có thể làm như vậy? Cho dù là huyễn cảnh cũng được, hay là còn có nguyên nhân khác, mình đều sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy?" Trên mặt Dương Thiên nở một nụ cười. Khuôn mặt trên bậc thang cũng từ vùng vẫy mà trở nên yên bình.  

             "Trong khoảng thời gian cuối cùng, mình muốn ở bên cạnh mọi người".  

             Dương Thiên ở cùng với người nhà của mình, nhìn thấy họ dần dần trở nên già yếu, không để ý đến âm thanh nhắc nhở vang lên bên tai.  

             Cuối cùng, mười giây trôi qua, âm thanh cũng hoàn toàn dừng lại, biểu thị Dương Thiên thất bại.  

             Vù...  

             Một dao động kì lại tỏa ra, bậc thang tâm linh bắt đầu tan vỡ một cách nhanh chóng, hóa thành từng vệt sáng kì lạ, sau đó biến mất ở đây. Chỉ còn lại Dương Thiên im lặng đứng đó. những người thân trước mắt cũng biến mất tăm hơi.  

             "Lúc đầu ngươi có thể dễ dàng bước qua bậc thang bảy mươi, ngay sau đó vượt qua ba mươi bậc thang còn lại, nhưng tại sao ngươi lại không muốn bước qua?" Khải Mạc Vân đi đến, chậm rãi nói.  

             "Nếu ta thật sự bước đi, lúc ở bậc thang bảy mươi, có lẽ người thân của ta sẽ biến mất hoàn toàn, đúng không?" Dương Thiên hỏi ngược lại.  

             "Đúng, nhưng ngươi đều biết tất thảy những thứ này là huyễn cảnh, cho dù bước qua, lại có thể dễ dàng lấy được quả thánh căn nguyên thời gian và chí bảo pháp tắc, sau khi thành công thì trong thực tế, người thân của ngươi cũng sẽ không có chuyện gì". Khải Mạc Vân do dự nói.  

             "Khải Mạc Vân đại nhân, sau khi đi qua bảy mươi bậc thang, có lẽ đã có một khoảng thời gian dài trôi qua, mà ta lại không ngừng đi về phía trước, không có người thân bên cạnh, một mình ta đơn độc đi lên sao?" Dương Thiên hỏi.  

             "Đúng vậy". Khải Mạc Vân gật đầu.  

             "Vậy tại sao ta còn bước lên? Tình cảm trong bậc thang tâm linh giống như bắt chước một trăm phần trăm, mất đi người thân, một mình ta đơn độc đi tiếp, sau mười nghìn năm, một trăm nghìn năm hay một triệu năm, ta sẽ trở thành dáng vẻ ra sao? Ích kỉ, máu lạnh hay là điều gì khác?" Dương Thiên lắc đầu nói: "Ta chưa nghĩ đến cảnh tưởng lúc đó, ta sợ mình thật sự nhìn thấy bản thân trở thành dáng vẻ kia".  

             "Nhưng ngươi không bước qua, không thể lấy được hai loại bảo vật trong tay ta?" Khải Mạc Vân nói.
 

Advertisement
';
Advertisement