Sau khi Dương Thiên đi, sự sợ hãi trong mắt cô bé mới tiêu tan đi một chút, một hồi sau, cô bé kéo kéo trang phục của anh trai, nói: “Ca ca, bây giờ chúng ta làm gì?”
Ánh mắt của cô bé không hề e ngại nhìn về phía thức ăn mà Dương Thiên để lại, cẩn thận nuốt nước bọt.
Lâm Sơn mang theo cô bé thường bữa đói bữa no, bây giờ bụng của cô bé đã sớm đói lắm rồi.
Lâm Sơn nhìn dáng vẻ em gái của mình, biết cô bé muốn ăn, nhưng nhất thời cũng không dám làm gì.
Cậu bé dù sao cũng vừa đến đây, chắc chắn không thể được ra ngoài.
“Thức ăn ở đây ngươi có thể ăn thỏa thích, không đủ có thể tìm ta, ở đây không có quy tắc gì, các ngươi có thể tự do hoạt động, ăn no rồi có thể tìm phòng để nghỉ ngơi một chút, cũng có thể trực tiếp tu luyện.”, giọng của Dương Thiên đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Sơn và Lâm Vũ.
“Vâng, sư phụ.”, Lâm Sơn cung kính đáp lại.
Lâm Vũ vẫn còn chút sợ hãi, ỷ lại vào Lâm Sơn thời gian dài, cộng thêm việc cơ thể khiếm khuyết khiến cô bé ngày càng nhát gan, về phần Lâm Sơn lại không có lo ngại gì.
Tâm trí cậu bé tương đối trưởng thành, dưới góc nhìn của cậu, thực lực của Dương Thiên thâm sâu khó dò, nếu đã nói rồi, chúng nên ngoan ngoãn làm theo là được, nếu không ngược lại sẽ khiến cho Dương Thiên không thích.
“Tiểu Vũ, sư phụ nói rồi, những thức ăn này chúng ta có thể trực tiếp ăn.”, Lâm Sơn trực tiếp đưa em gái đến bên cạnh chỗ thức ăn, đưa cho Lâm Vũ một quả trái cây.
Cô gái nhỏ nhận lấy trái cây, ăn từng miếng lớn, khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy nụ cười vui vẻ.
“Ca, ngon quá.”
Tâm tư của cô gái nhỏ rất đơn giản, thương tích trên chân hồi phục, mình cùng anh trai không cần phải chịu đói, là cô bé đã thỏa mãn lắm rồi.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Vũ đã ăn liền ba quả trái cây, ăn không nổi nữa, ngáp nhẹ một hơi.
“Ca ca, muội mệt rồi.”, Lâm Vũ nói nhỏ.
“Vậy thì muội nghỉ đi.”, Lâm Sơn nói.
Lâm Vũ gật gật đầu, nằm trực tiếp lên trên mặt bàn, không đến mấy giây liền ngủ thiếp đi, trên mặt còn lưu lại nụ cười nhẹ.
Lâm Sơn ăn hoa quả xong, không hề nghỉ ngơi, trực tiếp cầm lên những bí tịch tu luyện mà Dương Thiên để lại, bắt đầu xem một cách cẩn thận.
Một hồi sau, cậu lấy ra một thanh đao gãy từ bên hông, bắt đầu không ngừng huy động, nâng cao thực lực bản thân.
Trong đình viện rộng lớn, chỉ còn lại một chàng trai nhỏ không ngừng luyện tập với thanh đao gãy trong tay.
“Nghị lực đáng khen.”, ý thức Dương Thiên quét qua cậu bé, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Hắn đã cho Lâm Sơn cơ hội, Lâm Sơn cũng không để hắn phải thất vọng, chăm chỉ như vậy.
Dương Thiên nhận thấy, Lâm Sơn bây giờ nên nắm chắc được thời gian tu luyện. Cho dù là bản thân hắn, đến bây giờ là gần hai ngàn năm cũng chưa hề dừng lại, không ngừng nâng cao thực lực bản thân.
Ý thức của Dương Thiên lại quét qua Lâm Sơn, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Yên tâm nâng cao thực lực bản thân đi!”, Dương Thiên lắc lắc đầu, bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc.
…
Thời gian qua đi, chớp mắt đã một tháng trôi qua.
Trong cung điện của Dương Thiên, Lâm Sơn đang không ngừng huy động thanh đao gãy trong tay, mà Lâm Vũ đang vui vẻ ăn uống, tuổi của cô bé bây giờ vẫn đang còn nhỏ, chưa thích hợp tu luyện.
Soạt!
Thân ảnh của Dương Thiên đột nhiên xuất hiện.
“Sư phụ.”, nhìn thấy bóng dáng của Dương Thiên, Lâm Sơn lập tức biểu hiện sự cung kính, cơ thể non nớt lập tức đứng thẳng dậy.
“Sư phụ.”, Lâm Vũ cũng hô khẽ một tiếng, trên mặt cũng không còn chút e ngại nào nữa.
Thời gian một tháng trôi qua, cô bé đối với Dương Thiên cũng không còn chút sợ hãi nào nữa.
Biểu hiện của Dương Thiên cũng không quá nghiêm khắc, thỉnh thoảng ngẫu nhiên đến chỉ điểm cho Lâm Sơn, đem đến cho bọn họ các loại lương thực khác nhau.
“Ừm.”, Dương Thiên gật gật đầu, nhìn Lâm Sơn, trực tiếp ném cho một quả trái cây, nói: “Nuốt quả này xuống rồi tiếp tục tu luyện.”
Lâm Sơn không hề do dự, tuy cậu ta đối với người ngoài vô cùng cảnh giác nhưng tâm trí đã sớm trưởng thành.
Thực lực của Dương Thiên vô cùng cường đại, thật sự nếu có mục đích gì với cậu, cậu cũng không có chút năng lực phản kháng nào.
Lâm Sơn trực tiếp nuốt quả xuống, đột nhiên, một linh lực khổng lồ, ôn hòa tiến vào trong cơ thể cậu bé, sau đó lại vào trong máu thịt, chỉ có một bộ phận nhỏ được cậu ta hấp thụ.
Nhưng thực lực của cậu ta cũng nhanh chóng được nâng cao lên rất nhiều.
“Đa tạ sư phụ.”, trong mắt Lâm Sơn hiện ra sự hân hoan vui mừng, vô cùng cung kính nói.
Cậu ta biết rõ loại quả này vô cùng quý giá.
Thực ra loại quả này của Dương Thiên có hiệu quả đại khái tương đương với quả Tân Tinh, chỉ có điều ở thế giới Huyền Linh vừa khéo thích hợp với Lâm Sơn.
“Sư phụ, con cũng muốn ăn.”, Lâm Vũ nhìn phần thưởng mà anh trai được cho, tâm tính trẻ con cũng không nhịn được mà muốn ăn.
Dương Thiên vung tay phải lên, một Linh quả liền đến trong tay Lâm Vũ. Loại quả này tự nhiên chứa đựng một tia linh lực, có thể cải thiện thể chất của Lâm Vũ.
Lâm Sơn nuốt quả xong lại bắt đầu nhanh chóng tu luyện, còn Lâm Vũ ngoan ngoãn ngồi một bên.
Dương Thiên đứng bên cạnh, nhìn đao pháp Lâm Sơn huy động.
“Cấp Sơ Sinh, đó đã là chuyện rất lâu về trước rồi.”, Dương Thiên thốt lên một tiếng, nhớ lại thời gian bản thân mới bắt đầu tu luyện.
Khi đó hắn lấy được Luyện thể quyết trong long phượng nguyên châu, dưới chỉ điểm của Huyền Hư đạo nhân, kiên định tu luyện cơ sở, đáng tiếc là, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể có năng lực hồi sinh Huyền Hư đạo nhân.
Soạt!
Một thanh chiến đao màu đen trực tiếp xuất hiện trong tay hắn.
“Trái đất, long phượng nguyên châu, đao Hắc Phệ, khải giáp Thần Vẫn, cuối cùng trong đó đang ẩn chứa bí mật gì?”
Dương Thiên nhìn chiến đao trong tay, lặng lẽ suy tư.
“Vù…”, đột nhiên, một tia dao động xuất hiện trên đao Hắc Phệ, dao động này rất yếu ớt. Nhưng vẫn bị Dương Thiên phát hiện ra nhanh chóng.
Dương Thiên sững sờ, lập tức nhìn phương hướng dao động của đao Hắc Phệ, trong mắt lộ ra sự chấn động.
Khiến đao Hắc Phệ truyền đến dao động vừa rồi chính là do thanh đao gãy trong tay Lâm Sơn.