“Ca ca, cố lên!” Tiểu Vũ cổ vũ cho anh trai mình.
Cậu bé gật đầu, nhanh chóng đi tới phía trước bậc thang Bách Linh, trực tiếp vào trong.
Cô bé kia ngồi trên mặt đất, quét mắt nhìn bốn xung quanh, thân thể nhỏ bé co rụt lại, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Cô bé nhanh chóng nhìn về phía anh trai mình, lúc này rốt cuộc mới có chút cảm giác an toàn.
“Hả? Hai anh em này cũng tới đây?” Dương Thiên nhìn về phía lối vào, thấy được cậu bé kia, rồi lại nhìn thấy cô bé đang ngồi dưới đất kia thì cảm thấy rất quen thuộc.
Không biết tại sao nhưng Dương Thiên cứ luôn cảm thấy trên người hai anh em này có một dao động rất kỳ dị, giống như đang hấp dẫn hắn vậy.
Cậu bé tiến lên bậc thang thứ nhất thì lập tức cảm nhận được một áp lực rất lớn đè lên người mình, nhưng may là nháy mắt đã có thể ổn định lại được.
Cậu bé nhìn lên cầu thang.
“Chỉ khi nào vượt qua ba mươi bậc thang này thì vận mệnh của mình và Tiêu Vũ mới có thể thay đổi được!” Ánh mắt cậu bé tràn đầy niềm tin và khát vọng.
Bậc thang thứ hai, bậc thang thứ ba...
Cậu bé từng bước từng bước tiến về phía trước.
Lúc này đã có người bước tới bậc thang thứ ba mươi.
“Ha ha, không tồi.”
“Đó là Đạc Toàn, con trai út của Đạc Hư hoàng.”
“Ừm, thiên phú và thực lực của Đạc Toàn đều rất kinh người, tương lai rất có khả năng có thể đột phá đến cấp Lĩnh chủ.”
...
Tuổi tác của Đạc Toàn cũng không lớn, cậu ta vượt qua được ba mươi bậc thang thì vẫn chưa hề dừng lại mà vẫn đi tiếp. Nhưng đến bậc thang thứ 37 thì cậu ta không đi được nữa rồi.
Vút!
Thân ảnh của cậu ta nháy mắt biến mất, tiến vào bên trong Huyền Linh Tông.
Thời gian vẫn tiếp tục, dần dần, có hơn mười thanh niên đã vượt qua được 30 bậc thang, bọn họ đều đã tiến vào trong Huyền Linh Tông rồi.
Những thanh niên này vô cùng sung sướng, bọn họ đã tiến vào Huyền Linh Tông rồi, đã có thể tiếp cận được con đường trở thành cường giả rồi.
“Các vị trưởng lão, nếu các ngươi muốn thì có thể thu nhận bọn họ làm đệ tử. Dù sao thì đây cũng xem như những thiên tài của thành Lạc Tinh.” Hư Thần Ngôn Lạc cười nói.
Các trưởng lão đều lắc đầu, những thiên tài này đối với bọn họ mà nói căn bản không có gì đặc biệt.
Bản thân họ đều là cường giả cấp Viên mãn, hoàn toàn không quan tâm đến những thiên tài này.
“Nếu như các trưởng lão không muốn, vậy thì để cho những đệ tử cấp Lĩnh chủ hoặc là cấp Hắc động nhận bọn họ làm đồ đệ vậy.” Một câu nói của Hư Thần Ngôn lạc đã quyết định xong vận mệnh của những thiên tài này.
Ở Huyền Linh Tông, một khi thực lực đạt tới cảnh giới nhất định thì có thể thu nhận đệ tử.
Lúc này, ở bậc thang Bách Linh, vẫn còn đông đảo các thanh niên đang kiên trì vượt qua.
Không ai chú ý đến một cậu bé trong số đó cũng đang cắn răng bước từng bước, mỗi bước đi đều phải nỗ lực thật lớn.
“Cậu bé kia sắp không kiên trì nổi nữa rồi!” Dương Thiên vẫn luôn chú ý đến động thái của cậu bé đó, lúc này cậu bé kia đã bước được đến bậc thang thứ mười bày. Thực ra bậc thang thứ mười bảy không tính là gì cả, có rất nhiều người bằng tuổi cậu bé nhưng đã vượt qua được bậc thang đó rồi. Cậu bé này thực lực quá yếu, chỉ vừa mới đạt tới cấp Sơ sinh, có thể đi được tới bậc thang này hoàn toàn dựa vào ý chí của mình.
Ánh mắt cậu bé tràn đầy sự kiên định, chuẩn bị bước lên bậc thang thứ 18.
Lúc này, trên da mặt cậu bé đã bắt đầu rỉ máu rồi.
“Ca ca!” Tiểu Vũ ngồi ở phía xa vẫn luôn dõi theo anh trai của mình, nhìn thấy trên người cậu bé bắt đầu chảy máu thì lập tức hoảng sợ kêu lên.
Chỉ có điều giọng nói của cô bé vô cùng nhỏ bé, không thể nào truyền tới bậc thang Bách Linh được.
Cậu bé kia thở phào một hơi, cuối cùng cũng đứng vững được trên bậc thang thứ 18, máu trên người cũng không chảy ra nữa.
Cậu bé hít sâu một hơi, sau đó lại tiếp tục bước tới bậc thang thứ 19.
“Răng rắc!”
Làn da của cậu bé lập tức nứt toác ra, máu nhuộm đỏ thân thể gầy gò.
“Nhìn đứa bé kia kìa!”
“Nó sắp không chịu đựng được nữa rồi!”
“Thân thể nó đã hoàn toàn chịu đựng tới cực hạn, thế mà vẫn không chịu rời khỏi bậc thang Bách Linh.
...
Một vài cường giả lúc này cũng bắt đầu chú ý tới cậu bé này.
Những đứa trẻ khác khi thân thể xuất hiện tổn thương, không chịu nổi uy áp của bậc thang nữa thì sẽ lựa chọn rời khỏi bậc thang Bách Linh.
Đứa trẻ trước mắt nhìn là biết đã đạt đến cực hạn, chưa bước qua được hai mươi bậc thang thì không có khả năng tiến vào Huyền Linh Tông.
Trên người cậu bé toàn là máu, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục, ánh mắt kiên định không có chút yếu ớt nào.
Chờ đến khi máu không chảy ra thêm nữa thì cậu bé mới tiếp tục tiến về phía trước.
Xoẹt!
Trong nháy mắt, một lực lượng khổng lồ đè nén lên thân thể cậu bé, toàn bộ thân thể gầy gò ướt sũng máu.
“Ý chí này quả thực rất đáng khen, nhưng thiên phú và thực lực lại quá yếu.”
“Không qua nổi 20 bậc thang thì sau này cùng lắm cũng chỉ có thể đạt tới cấp Tinh chủ thôi.”
Nhóm cường giả Huyền Linh Tông nhìn về phía cậu bé bị biến thành người máu kia, tùy ý bàn luận.
Mặc dù cậu bé này có ý chí kinh người, nhưng hiển nhiên không đạt tới điều kiện của bọn họ.
Tu luyện là chuyện không chỉ dựa vào mỗi ý chí.
Trên người cậu bé toàn là máu, ý thức lập tức trở nên suy yếu, thân thể lung lay suýt chút nữa đã ngã.
Nhưng cậu bé vẫn không chịu lui ra ngoài.
“Còn mười bậc thang nữa, chỉ cần mình có thể vượt qua là chân của Tiểu Vũ sẽ có cơ hội chữa khỏi.” Cậu bé kiên định nói, hơi dừng lại một chút lấy sức rồi lại chuẩn bị tiếp tục tiến về phía trước.