Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Cả trời đất chỉ còn lại người khổng lồ. Ở bên cạnh ông ta còn có một con cự thú vô cùng dữ tợn. Con cự thú này có thân hình khổng lồ, chiếm cứ cả một vùng sao trời rộng lớn, đứng cạnh người khổng lồ, nhìn tình cảnh trước mắt.  

             “Hủy diệt!” Người khổng lồ bỗng nhiên thở dài.  

             Tiếng thở dài này vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại nghe ra được một sự bi thương không gì sánh được.  

             “Kỷ nguyên chắc chắn sẽ bị hủy diệt, quy luật vận chuyển trời đất như thế này thì cho dù thực lực có mạnh mẽ đến đâu cũng không đánh lại được, chỉ có thể kéo dài chút hơn tàn, chênh lệch quá lớn.” Người này lắc đầu.  

             Ở khu vực cách đó không xa, từng hành tinh không ngừng bị phá hủy, không trung rạn nứt, khắp nơi đều là khí lưu hỗn độn giống như dung nham quét sạch bầu trời, tựa như ngày tận thế của vũ trụ.  

             Còn có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của những hành tinh có sự sống đó.  

             Gần như mỗi giây lại có thêm một hành tinh bị phá hủy. Cho dù thực lực có cường đại đến đâu thì nếu chịu phải sự hủy diệt này cũng không có bất cứ năng lực phản kháng nào.  

             “Không! Ta sẽ không khuất phục! Cho dù không còn hi vọng thì ta cũng sẽ tự sáng tạo ra hy vọng!!!”  

             Không biết qua bao nhiêu lâu, cảm xúc của người khổng lồ bỗng trở nên vô cùng táo bạo. Ông ta vung tay lên, trước mặt lập tức xuất hiện một bức tường thật lớn.  

             Người đàn ông lại vung tay phải lên, trên tường lập tức xuất hiện những chữ cái.  

             “Đây là chữ bí ẩn Luyện thể quyết?”  

             Dương Thiên nhìn tình cảnh trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.  

             Những chữ này hình như tương đồng với 113 chữ bí ẩn mà hắn nắm giữ.  

             “Mình gặp được người sáng tạo ra chữ bí ẩn?” Dương Thiên áp chế sự kinh hãi trong lòng, tiếp tục quan sát.  

             Gương mặt người khổng lồ lộ ra vẻ điên cuồng. Ông ta vung tay lên, những chữ bí ẩn xuất hiện càng lúc càng nhiều, nhưng người khổng lồ viết những chữ này cũng vô cùng gian nan, mãi một lúc lâu mới viết được một chữ.  

             Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng, người khổng lồ đã viết được một khoảng tường, sau đó dừng lại.  

             “Ký tự căn nguyên có thể cải thiện gen của cơ thể, chỉ cần gien đủ mạnh thì sẽ có hi vọng. Nhưng muốn hấp thu những ký tự này vô cùng gian nan, ta phải sáng tạo ra một phương pháp có thể thử nghiệm được những ký tự này.”  

             Người khổng lồ đứng đó, ánh mắt nhìn về phía xa đang bị hủy diệt, thu liễm lại tâm trạng, nghiêm túc suy nghĩ.  

             ...  

             Năm tháng trôi qua, người khổng lồ vẫn đứng ở chỗ này, giống như một pho tượng. Ông ta muốn sáng tạo ra một pháp môn nghịch thiên, cự thú cũng luôn đứng ở bên cạnh ông ta, làm bạn với ông ta.  

             Vũ trụ tan biến, nhưng điều kỳ quái chính là tất cả mọi dao động hủy diệt đều không thể tiếp cận được hành tinh mà người khổng lồ và cự thú đang đứng.  

             Dương Thiên giống như một vị khách thăm quan, đứng quan sát bức tranh của vô tận năm tháng trước.  

             “Chẳng lẽ đây chính là cường giả đã sáng tạo ra Luyện thể quyết sao?”  

             Dương Thiên khó nén được vẻ kinh hãi, mặc dù hắn bây giờ chỉ ở thể ý thức, nhưng vẫn có thể thông qua hình ảnh trước mắt mà phán đoán ra thực lực của người khổng lồ.  

             Người khổng lồ đang đứng ở một hành tinh lớn hơn hành tinh của công ty Lỗ sâu ảo rất nhiều. Hành tinh này so với thân thể của người khổng lồ thì cũng chỉ là bình thường.  

             Dòng khí lưu đủ để hủy diệt vũ trụ lại không thể nào tiến vào nơi này.  

             Dương Thiên muốn nhìn rõ mặt người khổng lồ, nhưng gương mặt ông ta lại vô cùng mơ hồ, đến cả hình dáng của cự thú cũng bị che khuất không sao nhìn rõ.  

             ...  

             Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, người khổng lồ bỗng nhiên mở mắt.  

             Xôn xao!  

             Trên người ông ta đột nhiên bộc phát ra một luồng khí thế khổng lồ, người khổng lồ vung tay lên, lập tức xuất hiện chín chữ bí ẩn, sau đó chín chữ này cũng tiến vào trên tường.  

             “Thân thể, linh hồn, sau đó là gien, tất cả đều đang được cải thiện. Như vậy thì có thể dễ dàng hấp thu những ký tự căn nguyên này. Đáng tiếc là ta nắm giữ quá ít ký tự căn nguyên, thời gian quá mức ngắn ngủi, kỷ nguyên mới cũng sắp tới rồi, ta cũng sắp bị hủy diệt.”  

             Người khổng lồ thở dài một tiếng, sau đó vung tay lên. Bức tường trước mặt ông ta biến thành một điểm sáng, bị ông ta nắm trong tay. Người khổng lồ tùy tiện ném một chút, điểm sáng này lập tức bay về phương xa.  

             “Không biết kỷ nguyên mới có người nào có thể có được ký tự căn nguyên này không?”  

             Người khổng lồ lẩm bẩm, ông ta bỗng nhiên chuyển động, ánh mắt nhìn về phía cự thú dữ tợn bên cạnh.  

             “Ô...” Cự thú bỗng nhiên kêu lên những tiếng thê lương.  

             “Xin lỗi, ta không thể ở lại bên ngươi được nữa rồi.” Người khổng lồ lắc đầu, sờ đầu cự thú.  

             Vừa dứt lời, thân thể to lớn của ông ta bỗng xuất hiện những vết rạn nứt, sau đó lan ra khắp toàn thân, khiến cho người ta vô cùng khiếp sợ.  

             Ngay sau đó, những luồng khí lưu màu xám nháy mắt đã lao tới người khổng lồ.  

             “Gào!!!”  

             Cự thú gào lên vô cùng phẫn nộ.  

             Những khí lưu màu xám đó không làm gì được cự thú, mà nhanh chóng vòng qua nó, bao trùm lên thân thể người khổng lồ.  

             “Mọi chuyện cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết, nhưng ta vẫn có thể để lại được một tia hi vọng.” Người khổng lồ lẩm bẩm nói, nhìn về phía cự thú trước mặt.  

             “Đừng khóc, chờ đến khi kỷ nguyên mới xuất hiện, hy vọng có thể gặp lại được ngươi lần nữa.”  

             Bùm!  

             Sau đó, thân thể khổng lồ của ông ta bắt đầu tan biến. Người khổng lồ nhìn về một khu vực khác.  

             Nơi đó có vô số hài cốt, đều là những người thân cận của ông ta, tiếc là bọn họ đã chết từ rất nhiều năm trước rồi.  

             Thân thể người khổng lồ hoàn toàn biến mất, không lưu lại bất cứ dấu vết nào.  

             Trên hành tinh to lớn lúc này chỉ còn lại một con cự thú đứng lẻ loi một mình, ánh mắt ngập tràn bi thương.  

             “Hu hu hu...”  

             Cự thú dữ tợn đi về phía người khổng lồ đã hoàn toàn tan biến, nó nằm sấp xuống, giống như nơi này vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của người khổng lồ.
 

Advertisement
';
Advertisement