Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Dương Thiên trợn mắt bất lực, Lưu Tĩnh đã xem bao nhiêu phim truyền hình thế? Những suy nghĩ cẩu huyết như vậy mà cũng nghĩ ra được.

Thấy Dương Thiên không trả lời, Lưu Tĩnh càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là đúng: “Bị tôi đoán trúng rồi đúng không?”

Dương Thiên bất đắc dĩ trả lời: “Được rồi, chị cứ coi tôi là một cậu chủ gặp nạn đi. Bây giờ cậu chủ đói rồi, chị còn không mau chuẩn bị đồ ăn.”

“Được! Cậu chủ chờ một lát!” Lưu Tĩnh lập tức đi chuẩn bị thức ăn cho Dương Thiên.

Sau khi ở bệnh viện vài ngày, Dương Thiên và Lưu Tĩnh đã khá quen thuộc với nhau.

Mặc dù tay chân của hắn vẫn không có cảm giác gì, nhưng với sự chăm sóc cẩn thận của Lưu Tĩnh, thân thể Dương Thiên vẫn khôi phục được một ít.

Lưu Tĩnh có ngoại hình bình thường, nhưng lại rất biết cách chăm sóc người khác. Bây giờ Dương Thiên đã có thói quen quần áo tới thì duỗi tay, cơm tới thì há miệng.

“Dương Thiên, sao cậu lại có thể ăn nhiều như thế chứ?” Lưu Tĩnh đút cho Dương Thiên ăn hoa quả, oán giận nói.

Trong thời gian chăm sóc Dương Thiên, hầu như lúc nào cũng là Lưu Tĩnh đút thức ăn cho hắn. Dương Thiên giống như ăn mãi không no vậy.

“Tôi đoán cậu là Trư Bát Giới đầu thai đấy!” Lưu Tĩnh cười nói.

Dương Thiên mỉm cười, cũng không để ý.

Thể chất của hắn vượt xa người bình thường, lượng thức ăn và dinh dưỡng cũng cần nhiều hơn người bình thường.

Cửa phòng lại mở ra, Trương Đại Hổ, Thiên 8 và Thiên 9 đến.

Ba ngày nay, bọn họ đã tìm người làm một chiếc xe lăn chuyên dụng cho Dương Thiên, hơn nữa cũng điều tra được tin tức của người tài xế.

Bây giờ xe lăn đã được chế tạo thành công, bọn họ chuẩn bị đón Dương Thiên trở về.

Dưới sự hỗ trợ của Trương Đại Hổ, Dương Thiên ngồi lên xe lăn. Mặc dù chân tay hắn đã bị đánh gãy nhưng phía trên cánh tay và những bộ phận khác vẫn có thể hoạt động được, có thể điều khiển xe lăn.

“Dương Thiên, cậu phải đi rồi à?” Lưu Tĩnh thấy hắn chuẩn bị rời đi thì bất đắc dĩ nói: “Cậu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đâu, hay là ở lại quan sát thêm vài ngày nữa?”

Sau mấy ngày chăm sóc, Lưu Tĩnh cũng biết được tên của Dương Thiên.

Dương Thiên lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn chị, Lưu Tĩnh. Mấy ngay này cảm ơn chị đã chăm sóc.”

Hắn cũng rất có tình cảm với Dương Tĩnh, tất nhiên là tình cảm bạn bè bình thường. Nhưng hắn không thể tiếp tục ở lại bệnh viện được nữa. Hắn ở lại chỉ lãng phí thời gian, không giúp ích được gì.

...

Trương Đại Hổ đẩy xe lăn, Dương Thiên lẳng lặng nghe Trương Đại Hổ báo cáo.

Người tài xế kia tên là Dương Minh Cường, không ngờ lại cùng họ với Dương Thiên. Dương Minh Cường là một tài xế bình thường, ngày ngày đi sớm về trễ, chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình. Anh ta có hai đứa con nhỏ, Dương Lâm và Dương Hy.

Vợ Dương Minh Cường cảm thấy anh ta là người bất tài nên đã bỏ trốn từ lâu, để lại hai đứa con cho anh ta nuôi nấng. Bình thường Dương Minh Cường ra ngoài làm việc, gửi hai con bên nhà hàng xóm, cũng gửi hàng xóm một khoản tiền coi như thù lao.

Sau khi xảy ra chuyện, hai đứa trẻ lập tức mất cha. Trong nhà cũng không có tiền tiết kiệm nên cuộc sống vô cùng khó khăn.

Dương Thiên tới một tiểu khu bình dân. Nơi này vô cùng lộn xộn, ngư long hỗn tạp, xung quanh có không ít sạp bán đồ ăn vặt và tạp hóa.

Lúc này, có một cậu bé khoảng mười ba tuổi cầm một chiếc túi vải đứng trước một sạp bán rau.

Nhìn thấy những bó rau dập không ai cần, hoặc là hỏng rồi bị chủ quán ném xuống đất thì cậu bé lập tức chạy lại nhặt.

Mọi người ở đây cũng rất quen thuộc với đứa bé này, một số người nhìn thấy cậu bé như vậy thì chủ động cho cậu bé đồ ăn.

“Tiểu Lâm, nào, đến đây, bác cho cháu một ít rau!” Một người bán rau khoảng hơn bốn mươi tuổi ân cần nói với cậu bé.

“Cảm ơn bác, nhưng cháu không cần đồ tốt đâu ạ, rau nào sắp hỏng thì bác cho cháu là được.” Cậu bé lễ phép nói.

“Haizz, Tiểu Lâm đáng thương. Cháu cầm lấy đi, chỗ này bác đều không cần nữa.” Người bán rau cười nói, vô cùng thương lại đứa bé này.

Cậu bé vui sướng nhặt được một túi rau, sau đó chạy như bay về nhà.

“Ôi, tội nghiệp quá. Mẹ thằng bé bỏ đi từ lâu rồi, bây giờ cha cũng đột nhiên gặp nạn qua đời, hai đứa trẻ sau này phải sống như thế nào đâu?” Một bà lão hơn sáu mươi tuổi thở dài.

“Đúng vậy! Lão Dương là người lương thiện, lại thành thật, sao lại gặp phải tai nạn như vậy cơ chứ? Bây giờ người không còn nữa, chỉ còn hai đứa trẻ tội nghiệp nương tựa vào nhau.” Một người khác cũng nói.

“Tiếc là khu vực xảy ra tai nạn không có camera, nếu không thì cảnh sát đã có thể tìm ra thủ phạm, giúp hai đứa trẻ có được chút tiền bồi thường. Nhưng lại không có gì cả. Hai đứa trẻ con thì có thể làm gì được chứ? Sống đã là chuyện khó khăn rồi.”

“Cũng đành phải phó mặc cho số phận thôi. Mặc dù tôi không có năng lực nhận nuôi hai đứa trẻ, nhưng có thể cung cấp cho hai đứa nó chút đồ ăn.”

...

Người dân khu này đều rất xót thương cho hai đứa trẻ.

Dương Thiên ngồi trên xe lăn, lẳng lặng lắng nghe những lời bàn luận của mọi người, vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Đi thôi, Đại Hổ, đến nhà đứa bé kia.” Dương Thiên phân phó.

Chẳng bao lâu, mấy người Dương Thiên đã đến một căn nhà đổ nát. Căn nhà này thậm chí còn thua xa căn nhà lụp xụp mà nhà Dương Thiên sống hồi trung học.

---

Advertisement
';
Advertisement