Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Ôi! Tiểu Thiên, con làm sao thế? Giọng nói sao lại khàn như vậy? Có phải con ốm không? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Mau nói cho mẹ biết!” Mặc dù giọng của Dương Thiên rất khàn nhưng Thẩm Tân Lan vẫn nhận ra đây là giọng của con trai mình. Bà vừa nghe đã cảm thấy không ổn lắm, vội vàng hỏi han Dương Thiên.

“Mẹ!” Dương Thiên không nhịn được lại gọi thêm một tiếng, mang theo cả giọng mũi nức nở. Bây giờ hắn chỉ ước được quay trở lại bên cạnh mẹ, vùi mặt vào lòng bà mà khóc một trận.

“Tiểu Thiên, con đang khóc à?” Lão Dương, mau tới đây, con trai chúng ta bị người khác bắt nạt!” Thẩm Tân Lan lập tức cuống lên. Từ nhỏ đến lớn, con trai của bà gần như không bao giờ khóc, bây giờ lại nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của con, trong lòng bà rối như tơ vò. Thẩm Tân Lan nhanh chóng gọi Dương Gia Quốc.

“Tiểu Thiên, con làm sao thế? Có phải bị người khác bắt nặt không? Con mau nói cho cha mẹ biết, ông đây liều mạng với kẻ đó!” Giọng nói nôn nóng của Dương Gia Quốc truyền tới, mang theo cả một tia tức giận!

Dương Thiên là con trai ông, chẳng lẽ ông còn không hiểu à? Nếu như không phải bị ấm ức to lớn thì con trai ông chắc chắn sẽ không bật khóc như thế đâu.

Sau đó, trong điện thoại còn có thêm một giọng nói trong trẻo nữa: “Cha mẹ, anh trai khóc sao? Đúng thật là... Anh ấy lớn vậy rồi mà còn khóc, San San nhỏ thế này mà có khóc đâu. Cha bảo với anh ấy là San San cho anh ấy tất cả đồ chơi của con, anh trai đừng khóc nữa! Lần trước con tới nhà Tiểu Bàn chơi, cậu ấy khóc, con cho cậu ấy một món đồ chơi thế là cậu ấy không khóc nữa.”

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng vẫn truyền được tới bên tai Dương Thiên.

Những lời nói quan tâm của cha mẹ, những câu nói ngây thơ của em gái giống như một dòng nước ấm chảy qua trái tim Dương Thiên.

Đúng vậy, mặc dù hắn đã trở thành người tàn phế nhưng hắn vẫn còn cha mẹ, còn em gái. Gia đình luôn là nơi tâm hồn hắn được yên nghỉ! Cho dù có gặp phải khó khăn gì, hắn cũng không thể bị gục ngã như thế này được!

Sau khi kiềm chế cảm xúc của mình, Dương Thiên cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình thường: “Cha mẹ, con không sao, vừa rồi đang ăn cơm thì bị sặc ớt nên khó chịu một chút thôi, mọi người không cần lo lắng.”

“Thằng bé này, ăn một bữa cơm mà cũng hấp tấp bộp chộp như vậy. Con mau ăn uống cẩn thận đi.” Thẩm Tân Lan nghe vậy thì mới bớt lo lắng, lập tức trách mắng hắn.

“Anh trai, anh trai, sao anh vẫn chưa về nhà? San San lâu lắm rồi không được gặp anh, San San nhớ anh lắm.” Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của em gái.

Dương Thiên tươi cười trả lời: “San San, không cần phải sốt ruột, một thời gian nữa anh trai sẽ trở về thôi. Đến lúc đó anh trai sẽ đưa San San đi bắt tôm hùm, đi bắt cua, được không?”

“Được ạ, được ạ!” San San vui vẻ vỗ tay, cô bé còn muốn nói thêm nhưng di động lại bị Thẩm Tân Lan lấy lại.

“Tiểu Thiên, con một mình ở bên ngoài nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân, có thời gian rảnh rỗi thì về nhà. Mấy tháng rồi con không về nhà, cha mẹ nhớ con lắm, San San cũng luôn miệng nhắc đến con.” Thẩm Tân Lan quan tâm.

“Vâng, con biết rồi ạ! Chờ học kỳ này kết thúc con sẽ về nhà luôn. Bây giờ chương trình học của bọn con khá bận nên con chưa thu xếp thời gian về nhà được.” Dương Thiên nói.

Trong lúc tuyệt vọng nghe được giọng nói của cha mẹ và em gái, Dương Thiên chỉ muốn được về nhà ngay lập tức, gặp gỡ mọi người. Nhưng mà bây giờ hắn đã biến thành cái dạng này, tạm thời chưa thể để cha mẹ và San San biết được.

Sau khi ngắt điện thoại, trái tim tràn đầy tuyệt vọng của Dương Thiên đã có thêm một cỗ động lực. Đó là gia đình ấm áp!

Đúng vậy! Dương Thiên này không thể gục ngã như thế được! Mình vẫn còn một gia đình cần được bảo vệ!

Một cuộc điện thoại đã hoàn toàn thức tỉnh Dương Thiên.

Đúng vậy, hắn vẫn còn gia đình, còn cha mẹ quan tâm, còn em gái đáng yêu. Nếu hắn cứ tiếp tục chìm đắm trong tuyệt vọng như thế này thì người chịu tổn thương không chỉ có một mình hắn, mà còn là người nhà thân thương của hắn!

“Cảm ơn mọi người! Cha, mẹ, em gái!” Dương Thiên âm thầm nói lời cảm ơn.

Lúc trước tu luyện, hắn thậm chí đã quên mất cả gia đình của mình, cả ngày chỉ chìm đắm trong tu luyện. Lúc trước đã nói khi nào có thời gian sẽ trở về thăm gia đình, nhưng đã mấy tháng rồi hắn đều không nhớ đến chuyện đó.

Dương Thiên nhớ rõ lúc mình lên tàu hỏa, em gái San San khóc nức nở không ngừng gọi tên mình, cha mẹ cũng lưu luyến nhìn đến tận khi tàu chạy xa khuất. Nghĩ đến những chuyện đó, Dương Thiên chỉ muốn tát cho mình một cái.

Hắn tu luyện đến mức suýt chút nữa biến thành một người vô tình.

Trong lòng hắn chỉ muốn đánh cho mình một trận! Nếu như hắn tu luyện trở nên mạnh mẽ, nhưng lại quên mất gia đình của mình, vậy thì tu luyện còn ý nghĩa gì nữa?

Lưu Tĩnh ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Dương Thiên không ngừng biến hóa thì sợ hãi lùi về sau mấy bước. Cô vốn dĩ là người nhát gan.

“Này, cậu không sao chứ?” Một lúc lâu sau Lưu Tĩnh mới lấy hết can đảm, hỏi Dương Thiên.

Dương Thiên phục hồi tinh thần, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của y tá thì nở một nụ cười ấm áp.

Mặc dù sắc mặt Dương Thiên vẫn tái nhợt, nhưng trên người lại tản ra một loại khí chất nho nhã. Hắn cười lên giống như chàng trai ấm áp nhà hàng xóm, khiến người ta rất có thiện cảm.

Nụ cười này khiến cho y tá Lưu Tĩnh choáng váng, hai má cũng không tự chủ được mà đỏ lên.

“Chị đỏ mặt rồi kìa!” Dương Thiên khôi phục lại, cười nói.

Cô y tá trước mặt mặc dù diện mạo bình thường, nhưng lại rất trắng, mắt cũng to, hai má hồng hào tăng thêm được mấy điểm.

“Làm gì có?” Lưu Tĩnh phản bác: “Tôi làm sao có thể đỏ mặt được chứ? Chắc chắn là cậu nhìn lầm rồi.”

Advertisement
';
Advertisement