Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Dương Thiên bắt đầu kiểm kê những trọng bảo khác, thu hồi trọng bảo phòng ngự, còn trọng bảo công kích thì đặt sang một bên.

“Những trọng bảo này cộng hết cả lại thì giá trị cũng phải lên tới 20 tỷ điểm tích phân! Ngoài ra các phi thuyền và những bảo vật khác trong nhẫn không gian cũng lên đến 2 tỷ! Trong khi đó, mình chỉ cần dùng một bình sương mù Tuyết Duyên cấp C trị giá 8 tỷ điểm tích lũy.” Dương Thiên vô cùng vui mừng tính toán.

Có thể diệt sạch được đám người Băng Nguyên đúng là vô cùng đáng đồng tiền bát gạo.

Tuy nhiên, đây cũng là bởi vì Dương Thiên có Tiểu Quang biết ẩn nấp hoàn mỹ, còn cả máy móc tìm kiếm cường đại nữa. Hắn chế tạo được một chiếc bẫy vô cùng hoàn mỹ, chỉ chờ đợi đám người Băng Nguyên tiến vào trong đó.

Nếu là những người khác, có khi chưa kịp tiến tới gần nơi này thì đã bị đám người Băng Nguyên phát hiện rồi.

Cho dù không bị phát hiện thì cũng rất khó che giấu được sương mù Tuyết Duyên, cũng không có khả năng dễ dàng dẫn dụ đám người kia vào cùng một chỗ. Bời vì chỉ cần bọn họ vừa hiện thân thì đã lập tức bị bắt lấy.

Còn chuyện dùng sương mù Tuyết Duyên để cùng chết với đám người Băng Nguyên cũng là chuyện khó có thể xảy ra. Bởi vì chỉ cần bọn họ lấy sương mù Tuyết Duyên ra thì đám người Băng Nguyên đã lập tức phân tán rồi.

Dương Thiên tiếp tục kiểm kê bảo vật, bỗng nhiên, ánh mắt hắn lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

“Máy móc tìm kiếm có thể tìm kiếm khu vực xung quanh 25 tỷ kilomet!” Dương Thiên cười lớn.

Ngoại trừ máy móc tìm kiếm mà Dương Thiên mua của Tử Tâm vương thì những máy móc khác của hắn cái tốt nhất cũng chỉ có thể tìm kiếm trong phạm vi 15 tỷ kilomet.

“Ha ha, đúng là một bảo vật.” Dương Thiên vung tay lên, nhanh chóng thu thứ này lại.

Sau khi thống kê xong xuôi, Dương Thiên lấy đao Hắc Phệ của mình ra, đặt ở trước mười trọng bảo công kích.

Ong...

Đao Hắc Phệ lập tức tràn ra ánh sáng màu đen, sau đó bao trùm lấy toàn bộ những trọng bảo công kích này.

Một giờ sau, ánh sáng màu đen dần trở nên ảm đạm, mười trọng bảo kia đã biến thành những mảnh nhỏ, hoàn toàn mất đi ánh sáng, rơi lộp bộp xuống mặt đất.

“Lực công kích của đao Hắc Phệ của mình lại tăng thêm hai mươi lần nữa, bây giờ nó đã có thể tăng lực công kích của mình lên 200 lần rồi!” Dương Thiên kiểm tra uy lực của đao Hắc Phệ.

Đao Hắc Phệ nhìn vô cùng bình thường, không có bất cứ điểm nào kỳ quái, cũng không tản ra uy lực khủng bố, thế nên căn bản không thể nào biết được nó là một bảo vật công kích còn vượt qua cả trọng bảo đỉnh cấp.

“Đao Hắc Phệ càng cắn nuốt nhiều trọng bảo công kích thì thăng cấp càng ngày càng chậm.” Dương Thiên hơi lắc đầu.

Những công kích trọng bảo này, lúc mới bắt đầu thì đao Hắc Phệ chỉ cần cắn nuốt một chút là có thể tăng lực công kích hơn năm mươi lần, nhưng bây giờ chỉ có thể tăng hai mươi lần.

Nhưng Dương Thiên vẫn vô cùng hưng phấn, hai mươi lần cũng tốt, có thể nâng cao thực lực của hắn lên không ít.

Đao Hắc Phệ càng mạnh thì thực lực của hắn cũng càng mạnh.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Dương Thiên nhìn về phía cửa động kỳ dị, hít sâu một hơi rồi đi tới đó.

Chuyện bậc thang truyền thừa chỉ là hắn suy đoán mà thôi chứ chưa từng kiểm tra thử, thể nên bây giờ trong lòng hắn cũng cảm thấy hơi thấp thỏm.

Dương Thiên tiến vào trong, nhìn bậc thang bị tàn phá trước mặt.

Bậc thang tổng cộng có ba mươi bậc, có lẽ vẫn còn nữa, chỉ là chúng đã bị phá hủy rồi.

Ngay cả ba mươi bậc này cũng vô cùng tàn tạ.

“Chắc thứ này lưu lại trong chiến trường Hư Vô từ lâu lắm rồi.” Dương Thiên nghĩ thầm.

Chiến trường Hư Vô trước đây là một bí cảnh khổng lồ. Sau năm tháng dần trôi, dần dần biến thành nơi chiến đấu của cấp Hắc Động và cấp Lĩnh chủ của các tộc quần. Sau đó, nơi này được gọi là chiến trường Hư Vô.

Từ rất lâu về trước, nơi này không phải gọi bằng cái tên này.

Dương Thiên trực tiếp bước lên bậc thang đầu tiên.

Rầm!

Thân thể hắn lập tức bị một luồng dao động kỳ dị bao phủ. Sau đó, trong đầu Dương Thiên xuất hiện một bức tranh bí văn pháp tắc khổng lồ. Hơn nữa, trên bức tranh bí văn pháp tắc này còn được chia thành những bí văn pháp tắc nhỏ, để hắn có thể tiện lý giải và hấp thu.

“Nơi truyền thừa pháp tắc hệ thủy! Hơn nữa còn cùng loại với nơi truyền thừa tộc Cốt Linh. Nơi này chắc là do cường giả phía trên cấp Viên mãn lưu lại.” Dương Thiên kinh ngạc nghĩ thầm.

Nơi truyền thừa tộc Cốt Linh là do Nguyên Bác lưu lại.

“Mặc dù không bằng được công ty Lỗ sâu ảo, nhưng chỉ cần không có ai phát hiện ra nơi này thì mình vẫn có thể tiếp tục lĩnh ngộ ở đây!” Dương Thiên tràn đầy vẻ kích động.

Ở tộc Cốt Linh, chính vì duyên cớ Nguyên Bác và Nguyên Ngân nên tộc Cốt Linh mới cho hắn bốn nơi truyền thừa, mỗi nơi có thể ngồi ba tháng.

Còn bây giờ hắn có thể lĩnh ngộ thoải mái mà không còn bị hạn chế thời gian.

“Nhưng mà, sau này Băng Nguyên cũng rất có khả năng sẽ sống lại. Một khi ông ta sống lại thì kiểu gì cũng sẽ tiến vào nơi này lần nữa.” Dương Thiên tiếp tục suy nghĩ.

Nếu như Băng Nguyên lại tới đây lần nữa thì Dương Thiên chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của ông ta, thế thì hắn cũng không có cách nào tiếp tục lĩnh ngộ ở nơi truyền thừa này.

“Mặc kệ ông ta, cho dù ông ta có sống lại thì cũng phải trả cái giá rất đắt. Hơn nữa, Băng Nguyên tử vong quá bất ngờ, căn bản không kịp thông báo cho người khác. Nếu ông ta thực sự có thể sống lại thì chắc cũng phải vô số năm nữa.”

Advertisement
';
Advertisement