Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Về năng lực phát hiện dị tộc và giám sát dị tộc, chắc chắn còn mạnh mẽ hơn một số cường giả cấp Lĩnh Chủ.

Dương Thiên đã tính toán xong, liền ngồi xếp bằng bắt đầu yên tâm tu luyện.

Đến lúc Tiểu Quang tỉnh lại, lúc đó hắn rời khỏi nơi tụ tập Viêm Nguyệt này.

...

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã qua mười năm.

Mười năm này, Ngư Lân dẫn đầu nhóm người Dương Thiên tiến hành chiến đấu với các dị tộc như yêu tộc, trùng tộc, tộc Cơ giới và tộc Thảo mộc, còn có một số tộc quần đỉnh cấp khác.

Đã trải qua gần một trăm chiến dịch lớn nhỏ.

Nhóm người Dương Thiên và Barron cũng từ người mới trở thành người cũ, thực lực đương nhiên cũng có tiến bộ rất lớn.

Trong chiến dịch, cũng có người bỏ mạng nhưng cũng có một số người mới bổ sung vào.

Dẫu sao mỗi đội ngũ đều cố định năm mươi người, không thể ít hơn.

...

Dương Thiên liền đi ra khỏi nơi ở của mình, đến một khu vực.

"Dật Hiên, ngươi đến rồi".

"Dật Hiên".

...

Trong sân, rất nhiều ngươi nhìn thấy Dương Thiên, đều mỉm cười chào hỏi.

Một năm này, thực lực của Dương Thiên cũng nhận được sự tán đồng của rất nhiều người, bây giờ trong đội ngũ của Ngư Lân, thực lực được công nhận của Dương Thiên chỉ dưới Ngư Lân.

Trong đội ngũ này, địa vị của hắn cũng rất cao.

"Dật Hiên". Ở phía xa, một số thanh niên đi đến.

"Barron, Cô Thanh, Lục Tháp, Lôi Duyên". Dương Thiên mỉm cười nói.

Bây giờ hắn ở đây, vẫn có quan hệ rất tốt với mấy người họ. Trong đó, hắn với ba người nhóm Barron cùng nhau tham gia nơi tụ tập Viêm Nguyệt.

Trong mười năm, nhóm Dương Thiên cũng trở thành bạn bè vào sinh ra tử thật sự.

"Đúng rồi, Barron, một tháng trước chẳng phải ngươi rời khỏi chiến trường Hư Vô về nhà một chuyến sao? Bây giờ quay lại rồi?" Dương Thiên mỉm cười hỏi.

Sau khi trận chiến lần trước kết thúc, Ngư Lân nói vẫn còn một tháng mới tiến hành trận chiến tháng sau, Barron quyết định về Thần quốc Viêm Nguyệt một chuyến.

"Ừm, một ngày trước ta quay lại, nhưng lúc đó ngươi đang tu luyện cho nên ta không làm phiền ngươi". Barron mỉm cười nói.

Bây giờ, ai cũng biết Dương Thiên là người cuồng tu luyện, người khác sau khi chiến đấu sẽ nghỉ ngơi một thời gian, chỉ có hắn không lãng phí thời gian.

Mười năm này, hầu như họ chưa từng thấy Dương Thiên buông lỏng.

Barron nhìn Dương Thiên, mỉm cười nói: "Ta đã thu được rất nhiều trong mười năm nay, nhưng một số tài nguyên vô dụng với ta, ta đều mang nó về hành tinh quê nhà của ta, thực lực của hành tinh mẹ cần một số tài nguyên thì mới có thể nhanh chóng phát triển".

Barron có thực lực cấp Hắc Động hậu kì, vô dụng với anh ta nhưng rất hữu ích với cường giả dưới cấp Hắc Động.

Dương Thiên mỉm cười gật đầu, hắn biết chuyện của Barron.

Barron đến từ một hành tinh tên là Lân Huyễn Tinh, nhưng thực lực của Lân Huyễn Tinh rất yếu, mạnh hơn Trái Đất một ít, mấy trăm năm trước cường giả mạnh nhất chỉ ở cấp Tinh Vực.

Nhưng hành tinh họ xuất hiện một thiên tài thật sự, ở cấp Tân Tinh có thể lĩnh ngộ đến pháp tắc, thiên phú đáng kinh ngạc.

Trước đó người Lân Huyễn Tinh trả một cái giá lớn, tiêu hao tám mươi phần trăm tài nguyên của cả hành tinh mới làm Lân Huyễn Tinh trở thành hành tinh của chính họ.

Sau khi xuất hiện thiên tài chân chính này, chủ của hành tinh Lân Huyễn Tinh là một cường giả bậc ba cấp Tinh Vực, triệu tập tất cả người Lân Huyễn Tinh, sử dụng hai mươi phần trăm tài nguyên còn lại cho thiên tài này, còn lại chỉ dùng một ít, cho dù bị thương nặng cũng đợi thời gian trôi qua mà dần dần hồi phục.

Không có tài nguyên, tốc độ phát triển của họ rõ ràng chậm hơn rất nhiều, nhưng trong lòng họ vẫn rất trông đợi, hi vọng hành tinh của mình xuất hiện một cường giả chân chính, dẫn dắt hành tinh của họ vùng lên.

Thanh niên này cũng không làm họ thất vọng, dựa vào tài nguyên và thiên phú của mình, nhanh chóng đột phá. Trong năm mươi năm liền trở thành một cường giả cấp Tinh Chủ, là sự tồn tại mạnh nhất của Lân Huyễn Tinh.

Sau đó, anh ta tiếp tục đột phá, một nghìn năm đã đột phá đến cấp Hắc Động, còn Lân Huyễn Tinh cũng nhờ thanh niên này, trở thành một hành tinh không ai dám bắt nạt.

Thanh niên này chính là Barron.

Barron đến bây giờ đã tu luyện gần mười nghìn năm, anh ta nhớ rõ hình dáng lúc yếu đuối của mình, trong lòng cảm kích cho nên dù ở bên ngoài lưu lạc, anh ta cũng sẽ gửi một số tài nguyên giành được về cho hành tinh của mình, nâng cao thực lực của hành tinh.

Barron nhìn Dương Thiên, cảm kích nói: "Mười năm nay may nhờ có Dật Hiên ngươi cứu ta mười ba lần, không thì ta sớm đã chết trong chiến trường Hư Vô".

Trong mười năm, Dương Thiên cứu rất nhiều ngươi, chỉ riêng cứu Barron đến mười ba lần, cho nên trong đội ngũ này, Dương Thiên cũng được xem như là nhân vật quan trọng hoàn toàn nhận được sự kính trọng của nhiều người.

"Đều là người của đội ngũ, ta không thể thấy chết không cứu". Dương Thiên mỉm cười nói.

"Tóm lại, Barron ta nợ ngươi mười ba cái mạng". Ánh mắt Barron lộ vẻ kiên định nói.

"Ha ha, Barron, Dật Hiên cũng cứu ta bảy lần, ta cũng nợ Dật Hiên". Ở bên cạnh, Lục Tháp với dáng người khôi ngô cũng mỉm cười nói.

Mặc dù anh ta không nói gì, nhưng trong lòng cũng rất cảm kích Dương Thiên.

"Đúng rồi, tộc người Lân Huyễn Tinh của ta biết một số chuyện xảy ra trong chiến trường Hư Vô mười năm nay, đặc biệt nói ta đưa cho các ngươi một số đồ ăn ngon, có thể trong đó không chứa nhiều linh lực, nhưng mùi vị chắc chắn rất ngon". Barron vung tay phải, trên không trung liền xuất hiện một số thịt sinh vật gì đó, đến mấy chục miếng.

Ở bên cạnh, hai người Lục Tháp và Lôi Duyên nhìn thấy, liếc nhìn nhau lại không do dự mà cầm lấy.

Advertisement
';
Advertisement