Trong vô số tuyệt thế thiên tài mà ông ta từng gặp, Dương Thiên hầu như không có khuyết điểm lớn ở bất kỳ khía cạnh nào.
Ban đầu mặc dù thiên phú của Hắc Vũ nghịch thiên, nhưng vô cùng kiêu ngạo. Nếu dựa vào sự bảo vệ của tộc quần Nhân loại dành cho thiên tài tuyệt thế, ông ta sẽ không bị vây đánh bởi hàng nghìn cường giả cấp Lĩnh Chủ dị tộc trong chiến trường Hư Vô.
"Vâng, Đức Lâm đại nhân". Dương Thiên cung kính nói, nhìn cánh cửa trước mắt, ánh mắt lộ vẻ vui mừng rồi đi vào trong.
...
Trong không gian rộng lớn, chỉ có từng bậc thang, nhìn không thấy cuối.
Dương Thiên liền bước lên bậc thang, không lãng phí thời gian mà bắt đầu yên tâm lĩnh ngộ.
Từng bí văn pháp tắc được phân tích đến hình dáng cơ bản nhất, một số chỗ trước đó Dương Thiên nghi ngờ cũng trở nên rõ ràng trong nháy mắt.
Sau hai mươi ngày, bóng người Dương Thiên đang tiếp nhận truyền thừa thời gian lớt đi, lại xuất hiện trong một không gian khác.
"Đây là không gian truyền thừa hệ thủy?" Dương Thiên nhìn về không gian này, hắn điều chỉnh lại trạng thái của mình, khôi phục đến mức tốt nhất, lại bắt đầu tiếp nhận truyền thừa hệ thủy.
Thời gian trôi quan, trong nháy mắt lại qua hơn một trăm ngày.
Xoạt!
Trong nơi truyền thừa, bóng người thanh niên đi ra, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.
"Đức Lâm đại nhân". Thanh niên ngồi xếp bằng bên cạnh lão giả, cung kính nói.
"Dương Thiên, đi đi, mặc dù chiến trường Hư Vô nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa vô số cơ hội, sự vùng lên của một cường giả đều đi kèm với giết chóc, ta hi vọng lần sau gặp ngươi, ngươi đã trở thành một cường giả!" Đức Lâm đại nhân nói.
"Ta chắc chắn cố gắng". Dương Thiên cung kính nói.
"Ừm". Đức Lâm đại nhân mỉm cười gật đầu.
...
Trong trang viên rộng lớn của bí cảnh Hỗn Độn, Dương Thiên cảm nhận thực lực của mình.
"Lĩnh vực thời gian của mình đã đạt ba mươi ba km! Bốn hệ pháp tắc khác cũng tiến bộ lớn!" Dương Thiên cảm nhận thực lực của mình.
Ầm!
Một ngọn lửa lớn bằng nắm đấm xuất hiện trong tay Dương Thiên. Mặc dù nhỏ nhưng đủ để đốt một hành tinh trong nháy mắt.
"Một trăm ngày truyền thừa, pháp tắc của mình lại tiến bộ vượt bậc, bây giờ thực lực pháp tắc của mình chắc gấp mười lăm lần cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong!" Dương Thiên đầy vẻ vui mừng.
Trước đó thực lực của hắn gấp mười ba lần cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong, bây giờ lại tăng thêm hai lần.
Mặc dù hắn còn cách rất xa cấp Lĩnh Chủ, nhưng hắn lại đang đến gần từng bước một.
"Dương Thiên, đến chỗ ta". Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trên đầu Dương Thiên.
"Sư phụ tìm mình?" Dương Thiên dao động trong lòng, liền đi đến đây, nhanh chóng vào phủ đệ Hư Tuyệt.
"Sư phụ". Dương Thiên đến trước người thần chủ Hư Tuyệt, cung kính nói.
Trong mắt hắn có vẻ mong chờ, lẽ nào bảo vật mà Công ty lỗ sâu ảo ban thưởng đến rồi?
"Ha ha, Dương Thiên". Thần chủ Hư Tuyệt cũng nhìn ra vẻ mặt của Dương Thiên, biết suy nghĩ của hắn.
Ông ta vung hai tay, sau đó trong tay xuất hiện một hạt châu màu đỏ với đường kình dài ba cm.
"Ban thưởng của nhóm tầng lớp cấp cao đến rồi. Ngươi có thể nhận chủ trước". Tay phải của thần chủ Hư Tuyệt vung lên, hạt châu màu đỏ này liền đến trước mặt Dương Thiên.
Rất rõ ràng, hạt châu màu đỏ là một bảo vật quý giá.
Khuôn mặt Dương Thiên lộ vẻ chờ mong, một lực linh hồn tỏa ra, trực tiếp chạm vào hạt châu màu đỏ, sau đó ở vùng trung tâm lưu lại ấn kí linh hồn của mình.
Ầm!
Hạt châu màu đỏ bỗng nhiên hóa thành một tia sáng, đi vào trong người Dương Thiên.
Ầm!
Trên người Dương Thiên, một cỗ khí tức vô cùng tà ác bạo phát ra, dáng người và khuôn mặt của hắn bắt đầu thay đổi nhanh chóng, trên người xuất hiện từng bí văn màu đỏ, ánh mắt cũng trở nên đỏ hơn.
Thân hình và khí tức của hắn biến thành một người khác.
"Hồn Vân Châu, trọng bảo cao cấp có thể tùy ý thay đổi hình dáng và khí tức của bản thân, có thể ngăn cản công kích của linh hồn gấp năm mươi lần, che giấu cảnh giới..."
Một số thông tin xuất hiện trong đầu của Dương Thiên.
"Đây là trọng bảo linh hồn?" Trong mắt Dương Thiên lộ vẻ kinh ngạc.
Rất nhiều thiên tài không sợ cái chết của thân thể, vì họ có thể nghịch chuyển thời gian để sống lại, nhưng rất e ngại nô dịch linh hồn và diệt sát linh hồn.
Linh hồn bị diệt chính là không có khả năng sống lại.
Cho nên khát vọng nhất của mỗi thiên tài chưa trưởng thành là bảo vệ linh hồn của mình, vì thế họ điên cuồng tranh giành một số trọng bảo để bảo vệ linh hồn.
Hồn Vân Châu có thể ngăn cản công kích của linh hồn gấp năm mươi lần, mà rất ít cường giả cấp Lĩnh Chủ có linh hồn đạt gấp năm mươi lần, thậm chí linh hồn của Đan Lăng cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong vẫn chưa đến gấp ba mươi lần.
Có cái này thì tỷ lệ tử vong của Dương Thiên lập tức giảm xuống rất nhiều.
"Hồn Vân Châu thuộc về trọng bảo cao cấp, mặc dù không thể tăng cường thực lực của bản thân, nhưng lại có thể bảo vệ linh hồn của mình. Cơ bản không có nhiều cường giả cấp Lĩnh Chủ đạt đến linh hồn gấp năm mươi lần, thậm chí giá trị của nó ngang với một số trọng bảo đỉnh cấp. Giá trị khoảng tám mươi tỷ điểm tích lũy". Thần chủ Hư Tuyệt nhìn Dương Thiên nói.
Ánh mắt Dương Thiên hiện vẻ hoảng sợ.
Trong lòng hắn biết Hồn Vân Châu chắc chắn vô cùng quý giá, nhưng không ngờ lại có giá tám mươi tỷ điểm tích lũy, số điểm tích lũy kếch xù như vậy, cho dù cường giả cấp Lĩnh Chủ hoàng cảnh chưa chắc có được.