Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

“Đinh!”

Bỗng nhiên đồng hồ của bọn họ vang lên, mọi người đồng thời nhận được một tin tức.

Phế tích Quang Diễn do sáu thế lực lớn đồng cai quản, thế nên tin tức cũng là đồng thời nhận được.

“Dương Thiên tìm được cánh chim của thú Quang Diễn vương giả lột xác lần thứ ba để lại?” Ánh mắt của nhóm người Càn Nguyên hoàng lộ rõ vẻ khiếp sợ.

Bọn họ tọa trấn ở nơi này không biết bao nhiêu năm, cũng biết được đôi cánh kia quý giá đến nhường nào. Lúc trước bọn họ đều không biết đôi cánh đó được cất giấu ở nơi nào trong vũ trụ, không ngờ lại là ở đây, ở ngay dưới mí mắt bọn họ.

Sáu người liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng ấn đồng hồ báo cáo.

Đôi cánh của thú Quang Diễn vương giả là thứ các cường giả phía trên cấp Viên mãn rất hứng thú. Nếu như bọn họ không báo cáo chuyện này thì chẳng khác nào chọc giận nhóm cường giả đó.

Xoẹt xoẹt!

Sau khi báo cáo xong xuôi, cả sáu người đồng thời biến mất, nhanh chóng tiến tới phế tích Quang Diễn.

Dương Thiên đứng ở trong không gian rộng lớn, yên lặng chờ đợi.

Chưa đến một phút sau, trên mặt đất đã truyền đến những dao động dữ dội. Sau đó, đất đai nứt ra, rơi xuống từ khắp các phương hướng.

Dương Thiên cũng tỏa ra dao động, những đất đá không thể rơi lên thân thể hắn được.

Cuối cùng, một khe nứt to lớn xuất hiện. Dương Thiên có thể trực tiếp nhìn lên bầu trời, sáu bóng người bay tới, dừng lại trước đôi cánh khổng lồ kia.

“Càn Nguyên hoàng.” Dương Thiên chào hỏi một người đàn ông trung niên trong số đó.

Mặt khác, hắn có thể cảm nhận khí thế của năm người còn lại cũng không hề thua kém Càn Nguyên hoàng chút nào.

“Xem ra sáu người này là sáu người đứng đầu sáu thế lực lớn phụ trách phế tích Quang Diễn.” Dương Thiên nghĩ thầm.

“Dương Thiên, đây là đôi cánh khổng lồ mà ngươi phát hiện ra?” Ánh mắt Càn Nguyên hoàng lộ rõ vẻ chấn động.

“Đúng vậy.” Dương Thiên gật đầu.

“Theo quy định của sáu thế lực lớn chúng ta thì tất cả mọi thi hài trong phế tích Quang Diễn đều thuộc quyền sở hữu của sáu thế lực lớn. Thế nên, Dương Thiên, mặc dù lần này ngươi phát hiện ra đôi cánh khổng lồ màu đen này, nhưng lại không thể nào đạt được khen thưởng.” Một người đàn ông trung niên có đuôi, nhìn vô cùng nho nhã nói.

Dương Thiên nhìn về phía người này.

“Dương Thiên, đây là cường giả của Liên minh cường giả vũ trụ Kim Nghiệp hoàng.” Càn Nguyên hoàng giới thiệu.

Dương Thiên cung kính chào hỏi: “Kim Nghiệp hoàng.”

Trong lòng hắn không thoải mái cho lắm, Kim Nghiệp hoàng thế nhưng lại hoàn toàn phủ nhận công lao của hắn.

“Đây là cường giả của Ngân hàng nhân loại vũ trụ Hồ Ngôn hoàng.” Sau đó, Càn Nguyên hoàng bắt đầu giới thiệu cho Dương Thiên bốn vị cường giả hoàng cảnh còn lại.

Dương Thiên chào hỏi từng người một, những cường giả hoàng cảnh này, có người lạnh lùng nhìn hắn, có người khẽ gật đầu với hắn coi như chào hỏi, biểu cảm khác nhau.

Bình thường rất khó có thể nhìn thấy cường giả hoàng cảnh, thế mà Dương Thiên ở đây lại có thể gặp được sáu người một lúc.

“Kim Nghiệp hoàng, đôi cánh khổng lồ màu đen này nếu như không nhờ có Dương Thiên thì có lẽ còn phải ở đây vô số năm nữa mà không được ai phát hiện ra. Ta cảm thấy Dương Thiên có công lao rất lớn.” Càn Nguyên hoàng nói.

“Càn Nguyên hoàng, ngươi cũng biết quy tắc của nơi này. Quy tắc chính là quy tắc, cho dù có lập được công lớn nhưng cũng không thể phá vỡ quy tắc.” Kim Nghiệp hoàng nhàn nhạt nói.

“Ta cảm thấy Kim Nghiệp hoàng nói rất đúng.” Long Ngư hoàng đầu trọc lóc, có tận ba con mắt, dáng người cao gầy, đứng bên cạnh nói.

“Đúng vậy. Nhưng dù sao Dương Thiên cũng có công lao không nhỏ trong chuyện này, ta nghĩ cũng nên khen thưởng cho hắn một chút.” Hung Việt hoàng nói.

...

Sáu vị cường giả hoàng cảnh thảo luận sôi nổi, Dương Thiên ở bên cạnh không dám nói câu nào.

Ngoại trừ Càn Nguyên hoàng hoàn toàn đứng về phía hắn thì ba vị cường giả hoàng cảnh còn lại chỉ muốn trực tiếp thu lấy đôi cánh khổng lồ màu đen, hai người khác thì đề nghị khen thưởng cho Dương Thiên chút gì đó.

Dương Thiên lẳng lặng đứng một bên, cảm xúc trong lòng rất phức tạp. Bảo vật mà hắn phát hiện ra là một thứ vô cùng quý giá, nhưng thực lực của hắn lại quá bé nhỏ, thế nên những cường giả hoàng cảnh này mới có thể tùy ý xử trí công lao của hắn, còn hắn thì không có một chút cơ hội phản kháng nào.

Có thể làm người phụ trách của phế tích Quang Diễn thì thế lực sau lưng những người này đều vô cùng kinh người, làm gì có ai sẽ để ý đến ý kiến của hắn?

“May mà mình đã kịp thời thông báo cho sư phụ, nói cách khác, đôi cánh này cũng có liên quan ít nhiều đến mình.” Dương Thiên nghĩ thầm.

Mặc kệ những người này nói cái gì, hắn đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chỉ cần lặng lẽ chờ đợi là được.

Một lúc lâu, nhóm người Càn Nguyên hoàng xoay người lại, Kim Nghiệp hoàng nhìn về phía Dương Thiên, lên tiếng: “Dương Thiên, mặc dù thứ này do ngươi phát hiện ra nhưng nó lại thuộc về thi hài trong phế tích Quang Diễn, thế nên nó thuộc về Thần điện Quang Diễn chúng ta. Tất nhiên, chúng ta sẽ cho ngươi mười triệu điểm tích lũy coi như bồi thường.”

Càn Nguyên hoàng đứng bên cạnh âm thầm thở dài, thực ra ông ta đã đề nghị cho Dương Thiên một phần thưởng kếch xù, nhưng năm người kia lại gạt sang một bên, thế nên ông ta cũng không có cách nào.

Dưới sự thống nhất của số đông, mọi người quyết định trao thưởng cho Dương Thiên như thế.

Dương Thiên đứng thẳng người, hơi siết chặt hai tay lại, nhưng cũng không đưa ra bất cứ ý kiến nào. Hắn cũng không thể bác bỏ ý kiến của nhóm người Kim Nghiệp hoàng.

Mười triệu điểm tích lũy nghe có vẻ rất nhiều, nhưng nếu so sánh với đôi cánh khổng lồ kia thì nhỏ bé đến mức không đáng kể.

Nhưng mà, thời gian mười phút đã tới rồi!

Advertisement
';
Advertisement