Cục Cưng Nhỏ Của HotBoy Trường Vừa Mềm Mại Lại Ngọt Ngào

" Giỏi giỏi giỏi!!” Trước đó Chu Nhạc Kỳ vẫn chưa tin lời Phương Chính, đến lớp bọn họ chơi một chuyến mới được mở mang tầm mắt.

 

Nhan sắc của Tô Vãn Khanh ở Bắc Ngoại quả thực có thể coi là số một số hai, so với Lâm Thanh Tư và Cao Tiểu Diệp thì có lẽ vẫn kém một chút về vóc dáng và chiều cao.

 

Phương Chính cũng ngẩn người, cô bạn ngồi trước mặt mình quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

 

Cố Trì cúi đầu tuy đang chơi game, nhưng những chuyện vừa xảy ra đều nghe thấy cả.

 

Ánh mắt hắn tối sầm lại...

 

 

Buổi trưa

 

Sau khi tan học buổi sáng, mọi người đều chạy đến nhà ăn, tranh chỗ ngồi là việc quan trọng hơn cả.

 

Tô Vãn Khanh thì không vội vàng như vậy, cô thu dọn lại đồ đạc trong lớp, trong lớp trừ mấy nam sinh kia ra thì những người khác đều đã rời đi hết...

 

“Vãn Tể!” Ôn Thời Triệt xuất hiện ở cửa lớp 11-1.

 

Tô Vãn Khanh nhíu mày, đã nói với cậu ta bao nhiêu lần rồi, đừng gọi biệt danh, đừng gọi biệt danh nữa.

 

Ba nam sinh trong lớp đều nhìn sang, Tô Vãn Khanh đi đến cửa, kéo Ôn Thời Triệt sang một bên: “Cậu muốn ăn đòn phải không, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi.”

 

“Ây da, tớ không phải quen miệng rồi sao, nhất thời khó sửa được, lần sau, lần sau nhất định không gọi nữa, sẽ gọi thẳng là Vãn Khanh muội muội.” Ôn Thời Triệt rất hiểu tính tình của Tô Vãn Khanh.

 

Tô Vãn Khanh trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu muốn thử nằm liệt giường một tháng không?”

 

Ôn Thời Triệt nghe câu này xong liền im bặt, Tô Vãn Khanh trước mắt nhìn thì có vẻ yếu đuối, nhưng thực chất lại rất giỏi Taekwondo và Nhu đạo.

 

Lần trước có một tên con trai dám trỡn với cô, kết quả là bị đánh nhập viện nằm hơn một tháng: “Cầm lấy, mẹ tớ sợ cậu không quen cơm trường, nên đặc biệt nhờ dì giúp việc nhà tớ mang đến cho cậu đấy.”

 

Tô Vãn Khanh nhận lấy hộp cơm: “Không cần phiền phức vậy đâu, tớ về nói với dì là được rồi.”

 

“Cậu cứ ăn đi, tớ hẹn người khác đánh bóng rổ rồi, chiều nay không đến tìm cậu nữa, đợi cậu ở cổng trường nhé Tô Vãn Khanh.” Ôn Thời Triệt cũng không nói đùa nữa.

 

Tô Vãn Khanh mỉm cười: “Biết điều đấy, tớ đi đây, cậu cứ tự nhiên.”

 

Khi Tô Vãn Khanh quay lại lớp học, ngoài ba nam sinh ra còn có thêm một gương mặt lạ đang ăn đồ ăn ngoài ở trong lớp, cô xách hộp cơm đi vào.

 

Cô mở hộp giữ nhiệt ra, hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi, cô mở từng tầng một, ba món ăn quả nhiên đều là món cô thích, bên dưới còn có một hộp trái cây, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều. Cạch

 

“Tô đồng học, hộp cơm này của cậu ở đâu ra vậy?” Phương Chính bị mùi thơm này hấp dẫn.

 

Tô Vãn Khanh ăn một miếng: “Người nhà cho.”

 

Phương Chính rõ ràng thấy là Ôn Thời Triệt đưa cho, hai người này rốt cuộc có quan hệ gì, lại hỏi thêm một câu: “Chẳng phải là Ôn Thời Triệt lớp hai đưa cho cậu sao?”

 

Tô Vãn Khanh ghét nhất là bị làm phiền khi đang ăn: “Liên quan gì đến cậu?”

 

Phương Chính lập tức ngậm miệng, sao tính cách người ngồi bàn đầu này lại giống bạn cùng bàn của hắn thế nhỉ.

 

Rõ ràng sáng nay lúc mới đến còn là một cô gái ngoan hiền, sao mới có một buổi sáng mà đã trở nên khó đoán thế này.

 

“Ha ha ha ha. Phương khối đừng làm phiền người ta ăn cơm nữa.” Chu Nhạc Kỳ cười ngặt nghẽo.

 

“Không coi nội quy nhà trường ra gì à? Trong lớp học không được phép ăn đồ ăn ngoài!” Hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục đi tuần tra đến đây.

 

Cố Trì và Tô Vãn Khanh không hề có động tĩnh gì, ngược lại mấy nam sinh khác vội vàng dọn dẹp đồ đạc trên tay: “Không có không có, đều là người nhà mang đến cho ạ.”

 

Hiệu trưởng nhìn mấy cậu học trò cá biệt này cũng đau đầu: “Hóa đơn đồ ăn ngoài vẫn còn đây này, mấy cậu viết bản kiểm điểm đi.”

 

“Đừng mà thầy, lúc này mới khai giảng, viết kiểm điểm không hay lắm đâu ạ.”

 

Chu Nhạc Kỳ nói bằng giọng điệu năn nỉ nhưng vẫn kèm theo chút cười cợt.

 

Hiệu trưởng nhìn quanh một lượt: “Mấy đứa tôi đều biết cả rồi, trước khi thi khảo sát đầu năm tôi muốn thấy bản kiểm điểm.”

 

Sau đó chỉ vào bóng lưng người mà ông không quen biết: “Còn nữ sinh kia, em tên gì?”

 

Tô Vãn Khanh đặt đũa xuống, bình tĩnh đứng dậy: “Tô Vãn Khanh.”

Advertisement
';
Advertisement