Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra

CHƯƠNG 92: BA ĐIỀU QUY ƯỚC
Kiều Tiểu Bảo chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh ta, cảm thấy tổn thương sâu sắc về chiều cao của mình.
Giống như là biết suy nghĩ của Kiều Tiểu Bảo, Dạ Nhất lập tức ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bé: “Cậu chủ nhỏ, không thấy người phụ nữ kia.”
Không thấy Kiều Lan Anh? Kiều Tiểu Bảo nheo mắt lại, như vậy mà cũng có thể để người phụ nữ kia chạy mất, chắc chắn đằng sau người phụ nữ này có người giúp đỡ.
“Tìm tiếp, tìm được mới thôi.” Trong giọng nói non nớt của Kiều Tiểu Bảo có thêm vẻ lạnh lẽo cứng rắn, chỉ cần là người làm tổn thương đến mẹ của mình, mình nhất định sẽ không bỏ qua.
“Vâng.” Dạ Nhất đáp lời, bóng hình lập tức biến mất trong màn đêm.
Một bên khác, Lê Hiếu Nhật kéo Kiều Minh Anh vào phòng ngủ của mình, Kiều Minh Anh đã từng đến mấy lần, nhưng chưa từng nhìn kỹ.
Phòng ngủ của anh lấy hai màu trắng đen làm chủ, vắng lặng lạnh lẽo khiến người ta chùn bước, giống như con người anh vậy.
Nhưng những điều này đều không quan trọng!
“Anh sẽ không nghe lời bảo bối nói thật chứ, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn…” Kiều Minh Anh nuốt nước miếng, sống chung một mái nhà đã khó khăn lắm rồi, nếu như còn ở chung một phòng, vậy chẳng phải là muốn cái mạng già của mình rồi sao.
“Em cảm thấy thế nào.” Hai tay Lê Hiếu Nhật đút vào túi, áo sơ mi tùy tiện bung ra hai cúc, lộ rõ làn da khỏe mạnh màu lúa mì, cuồng dã mà gợi cảm, khiến cho người ta không dời nổi mắt.
“Nếu chúng ta đều không muốn bảo bối đau lòng, vậy thì quy ước ba điều đi.” Kiều Minh Anh thầm nghĩ nói.
Lê Hiếu Nhật nhướng mày nhìn cô: “Sao?”
“Thứ nhất, trong thời gian này anh không được động tay động chân cũng như không được có bất kỳ suy nghĩ không thuần khiết nào đối với tôi.” Kiều Minh Anh mặt không đỏ tim không đập nói.
Lê Hiếu Nhật mỉm cười đến gần cô, dường như hai mắt được bao phủ bởi vầng sáng giống sao trời: “Vậy em nói xem, suy nghĩ không thuần khiết là như thế nào?”
“Chính là…” Kiều Minh Anh cắn môi, chỉ thấy khuôn mặt khô nóng, muốn cô phải nói thế nào đây, cô cũng không tin tên Lê Hiếu Nhật này không biết?
“Em nói, nếu như muốn diễn một cặp vợ chồng thân mật thật tốt, không có chút cử chỉ thân mật nào, bảo bối có thể tin sao?” Lê Hiếu Nhật nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ vì xấu hổ mà ửng hồng kia của cô, cười ranh mãnh, giống như người thợ săn đang rất kiên nhẫn đợi con mồi tự tiến vào cạm bẫy mà mình đào sẵn.
Lê Hiếu Nhật nói không sai, anh biết rõ cậu con trai của mình thông minh đến thế nào, muốn lừa bé cũng không dễ gì.
“Vậy cử chỉ thân mật cũng giới hạn ở trước mặt con thôi!” Kiều Minh Anh nhượng bộ: “Thứ hai, trong thời gian này anh không thể có scandal hoặc cử chỉ thân mật nào với người phụ nữ khác.”
“Minh Anh đang ghen sao?” Giọng nói của anh rất trầm thấp, rất cuốn hút, giống như hương thơm tinh khiết mê người của rượu vang đỏ mấy chục năm.
Khuôn mặt Kiều Minh Anh không nhịn nổi đỏ bừng lên, xấu hổ nhìn anh: “Tôi chỉ lo lắng bảo bối sẽ hiểu lầm mà thôi.”
Ý cười trong mắt Lê Hiếu Nhật lại càng sâu hơn.
“Thứ ba, không thể nói cho bất kỳ ai việc chúng ta ở chung.”
“Đồng ý.” Lê Hiếu Nhật cong môi cười, đương nhiên anh sẽ không nói cho người khác biết chuyện bọn họ ở chung rồi.
Kiều Minh Anh sững sờ, vốn cho rằng Lê Hiếu Nhật sẽ rất khó giải quyết, không ngờ lại dễ dàng đồng ý với yêu cầu của cô như vậy?
Sau bữa tối, Kiều Tiểu Bảo trở về phòng mình, Lê Hiếu Nhật đến phòng làm việc, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh đang xem phim truyền hình cẩu huyết trong phòng khách, nhưng không biết suy nghĩ đã bay đến tận đâu rồi.
Nếu như xung quanh không có người giúp việc, cô đã sớm nằm xuống xem rồi, đó mới là thói quen tiêu chuẩn của người lười.
Nhưng mà…
Cô nhìn xung quanh, mặc dù những người làm này cúi đầu, nhưng lại vẫn khiến cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không biết Lê Hiếu Nhật đang làm gì, cô vẫn rất thích nhìn dáng vẻ Lê Hiếu Nhật bị mình chọc tức cho không nói lên lời.
Một lát sau, chị Lâm bưng mâm từ trong phòng bếp ra, trên đó đặt một cốc sữa bò.
Cốc sữa bò này là cho Lê Hiếu Nhật.
Kiều Minh Anh bưng cốc sữa bò kia lên tầng giúp chị Lâm, cô nghĩ đến lời chị Lâm nói, trong cốc sữa bò này có trộn lẫn số lượng thuốc ngủ vừa phải, bây giờ chất lượng giấc ngủ của Lê Hiếu Nhật rất kém, mỗi ngày chỉ có thể ngủ ba năm tiếng, mà đa phần thời gian ngủ đều dựa vào thuốc ngủ mà có được.
Cô vẫn nhớ trước khi cô ra nước ngoài, giấc ngủ của Lê Hiếu Nhật cũng chưa từng xuất hiện vấn đề gì, khi đó lúc nào cô cũng lén lút vào phòng ngủ của anh, so tài với anh xem ai là người ngủ trước, mỗi lần đều là anh thắng.
Đến bây giờ Kiều Minh Anh mới biết, những năm kia không chỉ mình cô không thoải mái, mà Lê Hiếu Nhật cũng vậy.
Khi cô hoàn hồn thì đã đi vào trong phòng làm việc, Lê Hiếu Nhật đang nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính trên bàn, thấy cô đi vào, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Kiều Minh Anh sắp xếp lại tâm trạng rồi đi đến, đặt sữa bò lên trên bàn trước mặt anh: “Chị Lâm bảo tôi mang đến, nói là trợ giúp cho giấc ngủ của anh.”
“Bên trong sữa sẽ không bị hạ độc chứ?” Lê Hiếu Nhật cầm cốc sữa bò lên đùa Kiều Minh Anh.
“Đúng vậy đó, hạ độc, tốt nhất lập tức độc chết anh.” Kiều Minh Anh dời ghế ngồi xuống bên cạnh Lê Hiếu Nhật, không hiểu vì sao trong lòng lại rất bình tĩnh.
“Tôi chết rồi không phải em phải thành gáo phụ sao?” Lê Hiếu Nhật ngửa đầu uống sữa, động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi.
Kiều Minh Anh chớp mắt mấy cái, trong mắt hiện ra ý cười: “Tôi cũng không lấy anh, nếu anh chết tôi sẽ lập tức dẫn con trai lấy một người đàn ông đẹp trai có tiền hơn.”
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật lập tức sầm lại: “Em vội vã thoát khỏi tôi như vậy sao?”
Lại bổ sung một câu: “Người đàn ông đẹp trai có tiền hơn tôi là Lục Cung Nghị ?”
Lê Hiếu Nhật cười nhạo, nhìn cô như nhìn một kẻ ngu ngốc: “Người ta mù mắt mới có thể coi trọng cô bé cần có cái gì đều không có cái đó như em.”
Anh vừa nhìn đánh giá cô lại vừa khinh bỉ cô nói.
Kiều Minh Anh tức giận muốn đánh anh, nhưng hết cách rồi, cô đánh không lại: “Mắt anh mới bị mù, tôi nào có cần có cái gì đều không có cái đó?”
Ngực cô không được cúp D thì cũng được cúp C đó? Rõ ràng dáng người rất cân đối, không biết bao nhiêu người nói dáng người của cô đẹp đấy.
Lê Hiếu Nhật khẽ quét nhìn cô một lượt, màu mắt tối dần.
“Sớm biết như vậy thì đã bỏ độc vào trong sữa bò, không độc anh chết được thì cũng phải độc anh câm đi!” Kiều Minh Anh đứng dậy, vừa nhỏ giọng lầm bầm vừa đi ra ngoài.
Lê Hiếu Nhật lắc đầu cười nhẹ, tắt máy tính, sắp xếp tài liệu trên bàn, rồi cũng đứng dậy ra ngoài.
Phòng làm việc và phòng ngủ đều ở trên tầng hai, ở rất gần nhau.
Lê Hiếu Nhật đi nhìn Kiều Tiểu Bảo, phát hiện bé đã ngoan ngoãn ngủ, đóng cửa lại cho bé rồi trở về phòng ngủ của mình.
Anh nhăn mày, cửa bị khóa trái ở bên trong, không cần nghĩ cũng biết là Kiều Minh Anh làm.
Anh lập tức quay người xuống tầng.
Kiều Minh Anh nghe thấy tiếng động bên ngoài, cho rằng Lê Hiếu Nhật không mở được cửa thì đi luôn rồi, cười vô cùng vui vẻ, sớm biết đơn giản như vậy là có thể đuổi anh đi, cô còn có gì phải lo lắng chứ?
Cô cầm ra mấy bộ quần áo mà hôm nay về chung cư lấy, chuẩn bị thay đồ ngủ đi ngủ.
Lạch cạch.
Cửa mở rồi.
Kiều Minh Anh quay đầu nhìn, trong lòng trầm xuống.
Chỉ thấy Lê Hiếu Nhật đi từ bên ngoài vào, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.
“Anh, anh vào bằng cách nào?!” Bỗng nhiên Kiều Minh Anh nhảy dựng tại trên ghế sofa, hỏi.
Lê Hiếu Nhật lắc chìa khóa giữa ngón tay, giống như đang nhìn một kẻ ngốc: “Đây là nhà của tôi, em cảm thấy có chỗ nào tôi không vào được?”
Kiều Minh Anh quay đầu sang chỗ khác, cho nên cô vội vàng khóa trái cửa thì có tác dụng gì đây? 

Advertisement
';
Advertisement