CHƯƠNG 396: ANH TA KHÔNG NÊN TỚI
Lục Cung Nghị đột ngột ngẩng đâu lên, đối mặt với Kiều Minh Anh đang lên án từng câu từng chữ, giống như ánh mặt trời chiếu lên trên người anh, khiến anh không còn chỗ che thân.
Lập tức, anh nắm chặt lấy mái tóc của mình, cười thấp thành tiếng, tiếng cười có vẻ cô đơn như gió lạnh thổi qua bình nguyên không một ngọn cỏ.
Đúng vậy, anh ta đã không còn là Dạ Cửu trước kia, từ lúc cố gắng để Kiều Chấn Huy biết anh giỏi y thuật, anh dần trở nên âm u, ích kỷ, từ bỏ hết mọi thứ trước đó. Nếu lúc mới đầu là vì muốn được tự do, quang minh chính đại đứng bên cạnh Kiều Minh Anh.
Vậy thì sau đó là vì ghen tị và không cam lòng, anh biết Kiều Minh Anh chậm hơn Lê Hiếu Nhật hai năm, cũng mất đi tư cách được đi vào lòng cô.
Anh cho rằng, lần đó ở Anh là cơ hội của anh ta, nhưng Kiều Minh Anh vẫn không hề quên Lê Hiếu Nhật, cô thường xuyên nhìn Kiều Tiểu Bảo đến thất thần, giống như thể nhìn con thành một người nào khác, Lục Cung Nghị hiểu rõ, cô đang nhớ đến Lê Hiếu Nhật.
Hay là chính cô cũng không biết, bởi vì cô cứ mơ hồ thích, từ bé đến lớn cô đã vây quanh Lê Hiếu Nhật rồi.
Anh ta chỉ cho rằng, chỉ cần cô ở Anh là mình đã có cơ hội, nhưng cuối cùng cô lại quay trở về, về lại bên cạnh Lê Hiếu Nhật.
Anh ở lại nước Anh không qua về cùng họ, chỉ là vì không muốn nhìn thấy cảnh tượng mình không muốn, anh không cam lòng, phẫn nộ, hơn nữa là đố kỵ, tại sao Lê Hiếu Nhật lại được cô yêu thương, cho dù năm này qua năm khác, tình cảm đó vẫn như lúc ban đầu?
Lê Hiếu Nhật làm tổn thương cô như vậy, cô vẫn có thể tiếp tục thích anh ta, mà anh, khó khăn lắm mới có thể quang minh chính đại đứng cạnh cô, nhưng cô chỉ coi anh là bạn.
Xưa nay Lục Cung Nghị luôn thấy không cam lòng, sự đố kỵ và cảm giác bất công đó phá hủy anh ta, khiến anh ta làm ra nhiều chuyện mất lý trí đến vậy.
Đó là tâm lý của anh ta, thứ mình không chiếm được thì người khác cũng đừng mơ tưởng có.
Thậm chí suy nghĩ đó khiến anh ta quên mất nhiệm vụ của mình, mình nên bảo vệ Kiều Minh Anh, bảo vệ cô cả đời, mỗi lần thấy cô, trong lòng anh ta sẽ có một âm thanh không kiềm chế được, cáu kỉnh rít gào, để anh ta ra tay làm tổn thương cô. Ma đúng là anh ta đã làm như vậy.
Tình cảm của anh ta vặn vẹo như thế.
Đến cuối cùng, anh ta không thể nào khống chế nổi mình không làm cô bị thương, khiến cho lòng mình dễ chịu hơn một chút.
Cứ tưởng đã quen thích một người, ai ngờ làm tổn thương người ta lại càng dễ nghiện hơn.
Mà bây giờ, Kiều Minh Anh nói cho anh biết, anh ta đã không còn là người anh trai lúc trước, đôi mắt anh ấy sạch sẽ và trong sáng, còn anh thì vẩn đục.
“Tôi không thể phủ nhận đó vẫn là anh, nhưng ở trong lòng tôi, anh trai đó và Lục Cung Nghị bây giờ mãi mãi là hai người khác nhau.” Kiều Minh Anh lẳng lặng nhìn anh, mã đến khi anh thả lỏng hai tay nắm tóc, ngẩng đầu mờ mịt nhìn cô.
“Anh xin lỗi vì đã làm em bị thương, anh cũng không biết, nhiều năm qua, người mang đến tổn thương cho em hết lần này đến lần khác đều là anh.” Cho nên lúc quay đầu nhìn lại, anh mới cảm thấy không thể nào chấp nhận nổi.
“Anh vẫn cho rằng sẽ không làm em bị thương, chỉ bảo vệ em thôi, nhưng dường như sự bảo vệ của anh lại là thương tổn.”
“Đừng nói nữa, quá khứ cứ để cho nó qua đi, cho dù hôm nay anh có xin lỗi tôi vạn lần, tôi cũng không thể quên đi được, có lẽ hôm nay anh không nên tới đây.” Kiều Minh Anh nhẹ giọng nói, ánh mắt chạm phải đôi mắt đờ đẫn của Lục Cung Nghị, cô lướt qua không chút cảm tình.
Hôm nay anh ta không nên tới, nếu như không đến, có thể cô còn hy vọng rằng, họ vẫn có thể làm bạn được, dù sao anh cũng đã cứu đứa bé trong bụng cô. Nhưng khi nói thẳng hết mọi chuyện như vậy, chỉ e họ không thể làm bạn bè được nữa.
Lục Cung Nghị trầm mặc một chút mới đứng lên, cuối cùng anh nhìn cô chăm chú một lúc mới từ từ đi ra cửa, khi đến cạnh cửa, đột nhiên anh dừng lại, quay đầu hỏi cô: “Sau này mình vẫn là bạn chứ?”
Anh hỏi cẩn thận từng tí một, đôi mắt dịu dàng xưa nay như ửng đỏ, nhìn vào mắt đó như mang theo sự khao khát cuối cùng. Kiều Minh Anh hơi mềm lòng, nhưng cô vẫn cố gắng kiên định, khuôn mặt lạnh lùng nhìn sang bên.
Lục Cung Nghị khẽ nở nụ cười, nụ cười có chút thê lương, cô nói rất đúng, anh không nên tới đây, không nên nói hết những điều này.
Ngay cả chính anh cũng không hiểu tại sao, khi nhìn thấy khuôn mặt yếu ớt tái nhợt của cô, anh lại nói hết với cô như vậy.
Cửa đóng lại hoàn toàn, lúc Kiều Minh Anh quay đầu nhìn lại thì bên cạnh cửa đã không còn ai nữa.
Cô dựa vào cái gối sau lưng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm mịt mờ ngoài kia, ánh mắt cũng có phần ảm đạm.
Tất cả đều nên lắng xuống.
Không khí trong phòng khá ấm, cửa sổ đóng chặt, nhưng Kiều Minh Anh vẫn cảm thấy từng tia gió lạnh như chui vào người mình, đầu ngón tay dần trở nên lạnh lẽo.
Qua một hồi lâu, cô mới nhìn đồng hồ báo thức, đã bốn giờ sáng rồi, thế là tay cô trượt vào trong chăn.
Đúng lúc này, cửa phòng “ầm” một tiếng thật to, sau đó cửa mở ra.
Kiều Minh Anh giật mình, cả người run lên, cái gì nữa vậy, đầu tiên là Lục Cung Nghị, giờ là ai đâ? Có để cho người ta ngủ không thế.
Sao cứ thích đi thăm bệnh nhân vào nửa đêm canh ba vậy.
“Minh Anh, Minh Anh của anh, em chịu khổ rồi.” Bóng người đó đi tới thật nhanh, lúc gần bên Kiều Minh Anh thì lập tức ôm chầm lấy cô: “Ôi trái tim nhỏ của anh, anh vừa về còn không kịp thay quần áo đã vội vàng chay tới đây, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Vừa nói vừa ôm cô thật chặt, không buông.
Sắc mặt của Kiều Minh Anh thoáng đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt, cô ở trong lòng Đỗ Lưu Xuyên mà không nói được một câu nào.
Cô… cô sắp chết ngột rồi.
Kiều Tiểu Bảo cũng đi vào, nhìn thấy Đỗ Lưu Xuyên ôm mẹ mình như vậy, cậu bước nhỏ đi tới đá lên đui anh ta một cái: “Cậu, cậu sắp làm mẹ chết ngột rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!