CHƯƠNG 388: HOÁ RA MÀY ĐÃ SỚM BIẾT!
Tình huống sau đó giống như trong dự liệu của cô và Lê Hiếu Nhật, Lục Cung Nghị thật sự đưa cô đi, nhưng lại đưa cô đi gặp Kiều Chấn Huy, cả chuyện Kiều Chấn Huy sẽ để cô tiếp cận Lê Hiếu Nhật để có thể hạ độc anh ta bất cứ lúc nào cũng được bọn họ nghĩ tới. Nhưng do hạn chế của máy giám sát cho nên hai người cũng không thương lượng được nhiều, đi được đến bước này, hoàn toàn đều dựa vào sự tinh tưởng dành cho nhau. Lục Cung Nghị lặng người khi thấy cảnh tượng mà dây chuyền của Kiều Minh Anh thu lại.
Thần Thùy Linh chu miệng nhỏ, rất không vui: “Anh, chúng ta phải rời khỏi đây sao?” Dù gì cũng đã bôn tẩu nhiều năm nên Lục Cung Nghị cũng không hẳn là không giữ lại cho mình bất cứ đường lui nào, anh ta âm thầm bồi dưỡng thế lực, đoạt lại nơi đóng quân này, vốn là chờ Kiều Chấn Huy trở về rồi tùy thời hành động. Nhưng bây giờ xem ra, Kiều Chấn Huy vĩnh viễn không thể nào trở về nữa rồi.
“Không.” Lục Cung Nghị nhìn hình ảnh mà máy theo dõi truyền tới, ánh mắt dần dần kiên định, nhìn Kiều Minh Anh trong hình, nhếch môi. Kiều Minh Anh nhìn Kiều Chấn Huy, gần như trợn trắng mắt. Con người này, mặt thực sự quá dầy rồi!
“Hiếu Nhật, bắt ông ta lại rồi sau đó ném xuống biển làm mồi cho cá mập được không?” Kiều Minh Anh kéo nhẹ Lê Hiếu Nhật rồi lườm Kiều Chấn Huy, từ cái miệng xinh xắn của cô thốt ra những lời này không chút nể tình.
“Không cần ra biển đâu, trong nhà cũng có.” Lê Hiếu Nhật thản nhiên cong môi cười, trong trang viên cũng có một đầm nước sâu, bên trong nuôi hai con cá mập nhỏ.
“…” Khóe miệng của Kiều Minh Anh co rút, cô chỉ nói vậy thôi, nào ngờ lại có thật? Kiều Chấn Huy thấy bọn họ đã bắt đầu thảo luận chuyện sau khi ông ta chết thì lửa giận bốc lên đầu, gọi người tới, chỉ vào Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật ra lệnh: “Bắt bọn chúng lại, bất kể sống chết!” Trên tay ông ta đeo Bí Giới, những người này nhìn thấy Bí Giới thì tiến lên không chút do dự.
“Hiếu Nhật, mau bảo người của anh ra đánh họ một trận đi.” Kiều Minh Anh lập tức trốn phía sau Lê Hiếu Nhật, chớp chớp mắt nói.
“Sợ cái gì, nhìn chồng em này.” Lê Hiếu Nhật liếc nhìn những tên đó và khởi động gân cốt, khóe miệng nở một nụ cười hờ hững, giống như không hề để bọn họ vào trong mắt. Kiều Minh Anh che mặt, vì sao cô lại thấy ngượng ngùng khi nghe thấy hai từ ấy chứ?
Mấy người này là tinh anh do Kiều Chấn Huy đặc biệt đem theo ra ngoài, bảy người đấu một mình Lê Hiếu Nhật, ông ta rất tự tin là có thể thủ thắng. Nhưng Lê Hiếu Nhật là ai chứ, anh hoàn toàn không để ý đến mấy người này, dù cho chiến đấu bằng tay không đi nữa thì cũng sẽ không bị lép vế. Kiều Minh Anh ở một bên nhìn chăm chú, trái tim đập nhanh như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, hai tay cô nắm chặt, nhìn theo anh không chớp mắt. Tốc độ của Lê Hiếu Nhật nhanh như chớp, không chút do dự, dù sao cũng là bảy người nên vẫn phải tốn sức lực một phen mới có thể giải quyết được.
Mặt mũi Kiều Chấn Huy méo xẹo, bảy người của ông ta mà vẫn không địch nổi một người? Có chút tác dụng nào không vậy? Kiều Chấn Huy biết không thể kéo dài được nữa, càng kéo dài thì tình hình sẽ càng bất lợi, vì vậy ra lệnh cho những kẻ nấp trong góc khuất, những tên này đều giương súng trong tay lên, nòng súng đen thui hướng về phía bọn họ.
“Tao đã nói từ sớm, mày đối phó với nhà họ Kiều thì nhất định sẽ phải hối hận.” Kiều Chấn Huy nhìn Lê Hiếu Nhật, nở nụ cười vừa đắc ý vừa dữ tợn, chỉ cần ông ta phẩy tay một cái thì những tên đó sẽ nổ súng.
“Vậy sao?” Lê Hiếu Nhật không đáp mà cười, ánh mắt nhìn Kiều Chấn Huy mang vẻ thản nhiên và châm chọc, dường như đang cười nhạo ông ta không biết tự lượng sức mình vậy. Kiều Chấn Huy bị ánh mắt của anh chọc tức, lúc này không còn do dự nữa, cùng vẻ mặt dữ tợn khiến người ta khiếp sợ là cái phất tay thật mạnh ra hiệu.