Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra

CHƯƠNG 134: VẪN NGÂY THƠ NHƯ TRƯỚC ĐÂY
Kiều Minh Anh trợn tròn mắt? Mặt liệt? Nói cô sao? Cô không hiểu, rốt cuộc Lê Ngữ Vi muốn nhắm vào cô đến khi nào.
Nhưng cô biết, nếu như để Lê Ngữ Vi và Diệp Tử kết hợp lại với nhau, người chịu đau khổ sẽ là cô.
“Ai thế, lại có thể khiến Vi Vi không vui như vậy?” Diệp Tử giả vờ không biết hỏi.
“Còn có thể là ai nữa, chính là cô Kiều đây. Cả ngày lượn qua lượn lại trước mặt tôi, thật khó chịu.” Lê Ngữ Vi hừ một tiếng, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đột nhiên trở nên u ám của Lê Hiếu Nhật, nói thẳng.
“Haha.” Diệp Tử là một người rất thông minh, ánh mắt luôn dõi theo Lê Hiếu Nhật, sao có thể không nhìn ra biểu cảm không vui của Lê Hiếu Nhật chứ? Lập tức dừng lại, cười mấy tiếng cho qua.
“Cậu chủ, cô chủ, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, mời đến phòng ăn dùng cơm.” Tịnh Nguyệt đi đến, cung kính nói.
Diệp Tử vừa đến đã kêu cô xuống bếp để giúp đỡ, rõ ràng là không muốn cô nghe thấy kế hoạch của cô ta và Lê Ngữ Vi, lo lắng cô sẽ đi tố cáo.
Nhưng thật ra Diệp Tử đã nghĩ quá nhiều, trong tình huống bình thường, Tịnh Nguyệt sẽ lựa chọn không để ý.
Hơn nữa, cả ngày cô ở bên cạnh Diệp Tử, cũng không có cơ hội ở trước mặt cô ta tố cáo với Lê Hiếu Nhật.
“Đi thôi, đi ăn cơm trưa.” Lê Hiếu Nhật đứng dậy trước, nói với Kiều Minh Anh đang xem tạp chí.
“Ừm.” Kiều Minh Anh bỏ quyển tạp chí xuống, nhìn thấy vẻ mặt của Lê Ngữ Vi đột nhiên thay đổi, cô đảo mắt, đi đến nắm tay Lê Hiếu Nhật, dịu dàng nói: “Đi thôi.”
Nụ cười này rực rỡ như một khu vườn ngập tràn hoa đang nở, rất quyến rũ và câu dẫn.
Đôi mắt Lê Hiếu Nhật sáng lên, trong lòng có chút hạnh phúc, cô gái ngốc này cuối cùng cũng thông suốt rồi?
Trong lòng có chút hỗn loạn, nhưng trên mặt anh vẫn là dáng vẻ ung dung, nhàn nhã, khẽ gật đầu.
Lê Ngữ Vi nhìn thấy Kiều Minh Anh nắm tay Lê Hiếu Nhật đi vào trong phòng ăn liền tức giận, giơ chân lên đá mạnh vào chân bàn.
Diệp Tử đẩy xe lăn lên trước một chút, khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự đáng thương, nhìn Lê Ngữ Vi, dáng vẻ kích động nhưng vẫn cố gắng kiềm chế: “Vi Vi, mối quan hệ giữa anh cô và cô Kiều thật tốt.”
Lê Ngữ Vi vừa nghe thấy lời cô ta nói nhưng lại không cho là như vậy, cười khẩy, sau đó khinh bỉ nói: “Tốt cái gì mà tốt, nếu như không phải lúc nhỏ cô ta sống cạnh nhà tôi, ai mà thèm có quan hệ với cô ta chứ.”
“Hơn nữa dù quan hệ có tốt đến đâu, anh trai tôi cũng không cưới cô ta.” Câu cuối cùng Lê Ngữ Vi nói rất nhỏ.
“Vi Vi cô nói cái gì?” Diệp Tử không nghe rõ câu cuối cùng cô ta nói, có chút nghi hoặc.
“Không, không nói gì, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Đôi mắt của Lê Ngữ Vi lóe lên một tia hoảng loạn, sau đó rất nhanh đã bị cô ta giấu đi, đẩy Diệp Tử đi về phía phòng ăn.
Tịnh Nguyệt trầm tư đứng ở phía sau bọn họ.
Là một thành viên đi từ trại huấn luyện ra, tất cả tố chất của cô đều vô cùng tốt, đặc biệt là thính lực, tốt hơn rất nhiều so người khác, chỉ một biến động nhỏ cũng không thể thoát khỏi đôi tai của cô.
Vì vậy câu cuối cùng mà Lê Ngữ Vi nói, Tịnh Nguyệt nghe rất rõ.
Hơn nữa, muốn nghe không rõ cũng rất khó.
Cô thầm thở dài, cảm thấy chuyện này không cần phải nói với cậu chủ, dù sao cũng không phải là chuyện lớn, hơn nữa cậu chủ không thích người khác quan tâm quá nhiều đến chuyện riêng của mình.
Là cấp dưới của anh, im lặng là tốt nhất.
Sau này Tịnh Nguyệt mới biết hành động vô tâm của mình ngày hôm nay, suýt nữa đã trở thành vết sẹo vô cùng đau đớn trong lòng Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật.
Trên bàn ăn, Kiều Minh Anh ngồi bên phải của Lê Hiếu Nhật, Diệp Tử bị Lê Ngữ Vi đẩy đến bên trái của Lê Hiếu Nhật, mà bản thân cô ta lại ngồi đối diện với Kiều Minh Anh, thỉnh thoảng lại lạnh lùng hừ mấy tiếng để bày tỏ sự bất mãn của mình.
Cô ta rất bất mãn, chỉ cần Kiều Minh Anh còn ở đây một ngày, cô ta nhất định sẽ không để cô sống tốt.
So với sự kích động của Lê Ngữ Vi, rõ ràng Kiều Minh Anh bình tĩnh hơn nhiều, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không để bản thân mình phải ủy khuất, dù sao người đau lòng không phải là cô, không cần phải vì một người không cần thiết mà ảnh hướng đến sự ngon miệng của mình.
Trọng điểm chính là câu cuối.
Lê Ngữ Vi thấy Kiều Minh Anh hoàn toàn phớt lờ mình, cô không hề quan tâm đến sự khiêu khích của cô ta, tính khí cô chủ từ nhỏ đến lớn đột nhiên bộc phát, cầm cốc rượu tức giận đặt xuống bàn, phát ra một tiếng “bang”.
Lê Hiếu Nhật nhìn chằm chằm vào cô ta, đặt bộ đồ ăn trong tay xuống, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo, cả người mang theo khí thế không thể làm trái, nhìn Lê Ngữ Vi: “Vi Vi, lễ nghi mà cô giáo dạy cho em chính là như vậy sao?”
Lê Ngữ Vi nhún vai, tủi thân nhìn Lê Hiếu Nhật, cô ta không sợ ba, không sợ mẹ chỉ sợ anh trai của cô ta.
Nhưng điều khiến cô ta không vui chính là lần nào anh trai cô ta cũng giúp Kiều Minh Anh!
“Vi Vi vẫn còn là một đứa trẻ, Hiếu Nhật anh không nên so đo với cô ấy.” Diệp Tử nhẹ nhàng nói, đứng ra hòa giải nhìn Lê Hiếu Nhật, ra hiệu cho cô ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ phản tác dụng.
Động tác của Lê Ngữ Vi dần dần nhỏ lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt mình đảo qua đảo lại, sau đó nở một nụ cười.
“Từ trước đến giờ anh chưa từng nuông chiều con bé, con gái nhà họ Lê nhất định phải ra dáng vẻ con gái nhà họ Lê.” Lê Hiếu Nhật thờ ơ nói.
Hàm ý chính là, đây là chuyện của nhà họ Lê, cô ta là người ngoài, ít can thiệp vào thì tốt hơn.
Diệp Tử là một người thông minh, sao cô ta không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh chứ, đột nhiên, đôi mắt tối lại.
“Aiya.” Lê Ngữ Vi che miệng kêu lên một tiếng, đôi mắt mở to, bộ dạng ngây thơ không cẩn thận, nếu như chỉ nhìn một cách đơn thuần, thật sự không thể nhìn ra được có chỗ nào là giả vờ.
Lê Hiếu Nhật cau mày, nhìn thấy ly rượu trước mặt Lê Ngữ Vi, rượu đỏ trong xuôi theo khăn trải bàn chảy đến trước mặt Kiều Minh Anh, rượu đổ lên áo ở trước ngực Kiều Minh Anh.
Vẫn là một kiểu dáng theo phong cách của cô, hơn nữa cô mặc rất hợp, ngay cả lúc Lê Hiếu Nhật nhìn thấy cũng cảm thấy trước mắt rất đẹp.
Bị rượu đổ lên như vậy, có lẽ không thể mặc được nữa.
“Tôi không cố ý, tôi vừa đưa tay ra lấy, nó đã bị đổ xuống….” Mặc dù Lê Ngữ Vi nói với Kiều Minh Anh, dáng vẻ trông giống như đang xin lỗi, nhưng trong câu nói rõ ràng lại thể hiện sự đắc ý.
Kiều Minh Anh khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy Lê Ngữ Vi vẫn ngây thơ như vậy.
Lấy rượu vang đổ lên quần áo của cô, cô ta cũng chỉ có thể làm ra chuyện này.
“Cô Kiều sợ là bộ quần áo này không thể mặc được nữa, nhanh đi thay một bộ khác đi.” Diệp Tử quan tâm nói. 

Advertisement
';
Advertisement