Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra

CHƯƠNG 130: CÒN NHÚC NHÍCH NỮA THÌ HẬU QUẢ TỰ GÁNH
Trong đôi mắt trong veo như pha lê của Kiều Minh Anh lóe lên một tia ngạc nhiên, anh đây là đang muốn sấy tóc cho cô sao?
Vừa nghĩ xong, Lê Hiếu Nhật đã bắt đầu hành động rồi.
Ngón tay của anh rất linh động, luồn qua luồn lại trong tóc cô giống như là tự có ý thức của riêng mình vậy, mỗi lần đầu ngón tay của anh lướt qua da đầu của cô đều mang theo một sự run rẩy không nói thành lời.
Kiều Minh Anh rũ đôi mắt xuống, che giấu đi những cảm xúc cuộn trào trong đôi con ngươi của mình.
Cô càng lúc càng không hiểu anh rồi.
Có thích anh ấy không? Không nói được, nhưng mà có Kiều Tiểu Bảo, hai người sau này nhất định sẽ kết hôn đúng không.
Nhưng mà Kiều Minh Anh không muốn gả cho Lê Hiếu Nhật, một chút cũng không muốn, thậm chí còn là kháng cự nữa.
Bây giờ Lê Ngữ Vi trở về rồi, cô ta cũng tuyệt đối sẽ không để cô trở thành chị dâu của cô ta đâu, vừa hay điều này cũng rất hợp với tâm ý của Kiều Minh Anh.
Còn về Tiểu Bảo, đúng là có hơi rắc rối.
“Đang nghĩ gì vậy?” Lê Hiếu Nhật thu máy sấy tóc lại, nhìn khuôn mặt biểu cảm tê dại mờ mịt của cô, không biết cô đang nghĩ gì, nhưng cái chỗ mềm mại nhất trong lòng kia đích thực là đã nhói lên một hồi.
Nhỏ nhẹ đến mức có thể bị bỏ qua.
Nhưng mà Lê Hiếu Nhật đã thật sự cảm nhận được rồi, sự đau lòng của mình đối với người phụ nữ nhỏ bé trước mắt này.
Vậy mà lại chỉ vì một biểu cảm của cô mà thôi.
Cái biểu cảm khiến anh không thể không đau lòng đó.
Dòng suy nghĩ của Kiều Minh Anh bị anh làm ngắt đoạn, cô hồi thần lại rồi lắc lắc đầu đáp: “Không có gì.”
Thế nhưng, thường thì sự không có gì của cô nhất định chính là có chuyện.
Lê Hiếu Nhật rất rõ, nhưng cũng không có vạch trần ra, anh nhìn sắc mặt có chút mờ mịt của cô, sau đó ánh mắt ngừng lại trên cánh tay của cô, chỗ đó bị xanh tím cả một đốm, chắc hẳn đây chính là nguyên nhân mà cô kêu lên khi nãy rồi.
Người phụ nữ nhỏ bé này, gần đây không biết là đã đắc tội với thần thánh phương nào rồi mà cứ bị thương mãi, ngay cả tắm thôi mà cũng có thể để cánh tay bầm tím như vậy nữa.
Trong đôi con ngươi đen hẹp dài của Lê Hiếu Nhật có loé qua một sự bất lực, anh lấy thuốc từ trong tủ ra rồi ngồi xuống bên cạnh cô, đặt cánh tay của cô lên đùi mình và thoa thuốc cho cô.
“Sao lại bị bầm rồi?” Dòng suy nghĩ của Kiều Minh Anh lại một lần nữa bị anh ngắt đoạn, cô quay đầu nhìn qua một cái thì phát hiện trên cánh tay vừa mới bị đụng phải của mình lại bị bầm rồi! Bị! Bầm! Rồi!
Gần đây cô bị phạm thái tuế hay sao vậy trời? Ngay cả tắm thôi mà cũng khiến mình nhếch nhác được như vậy nữa?
Không thể không nói, tư duy của vợ chồng lâu năm thật giống như thần, nhấn một like cho sự hiểu ngầm của bọn họ.
“Cái này nên hỏi em mới đúng chứ?” Lê Hiếu Nhật bực bội nhìn cô một cái, cái ánh mắt đó phải nói là vô cùng quyến rũ, mang theo một mùi vị mê hoặc lòng người, khiến cho Kiều Minh Anh nhìn mà chống đỡ không nổi.
Làm gì vậy làm gì vậy?
Vừa đánh vừa xoa sao? Lại giở mỹ nam kế à, là như vậy sao?!
“Anh đừng tưởng anh xài mỹ nam kế với tôi thì tôi sẽ quên là anh đánh tôi!” Kiều Minh Anh hai má phồng lên, có một chút hồng hồng, có một chút làm loạn vô lý.
Nhưng mà hồi nãy rõ ràng là không có bị bầm mà, bị Lê Hiếu Nhật đụng một cái là bầm rồi, Kiều cô nương tự động suy ra là do Lê Hiếu Nhật làm.
Điều này cho thấy, hình tượng của Lê Hiếu Nhật ở trong lòng cô tệ đến mức nào.
Lê Hiếu Nhật thầm thở dài một tiếng, người phụ nữ này thật là không biết lãng mạn gì hết, mỗi lần không nói chuyện còn được, vừa nói chuyện là liền giết chết phong cảnh mà.
Khiến cho anh thật là muốn bóp chết cô quá đi!
“Im miệng, còn nói nữa tôi ném em ra ngoài.”
“Ném thì ném đi, làm như sợ anh lắm vậy.” Kiều Minh Anh đảo đôi mắt một cái, lẩm bẩm nhỏ tiếng vô cùng có chí khí.
Động tác của Lê Hiếu Nhật ngừng lại ngay lập tức, anh đặt bình thuốc xuống dưới ánh mắt kinh ngạc của Kiều Minh Anh rồi trực tiếp bế cô lên, sau đó đi về phía ban công.
“Anh muốn làm gì?” Kiều Minh Anh theo bản băng túm lấy quần áo của Lê Hiếu Nhật, nhìn anh đi đến bên rìa ban công.
Bên dưới chính là hồ bơi, làn gió đêm mát lạnh thổi tới, khiến cho cơ thể Kiều Minh Anh bất giác run lên.
“Làm gì ư?” Lê Hiếu Nhật híp đôi mắt lại, khoé miệng khẽ nhếch lên, nở ra một nụ cười nhàn nhạt, bộ dạng đó vô cùng tuyệt mỹ và yêu nghiệt, sự cao quý ưu nhã khiến người ta không dám nhìn thẳng, có vô số tia sáng lập loè trong đôi con ngươi của anh, tập trung lại thành một cơn lốc xoáy, có thể hút hết linh hồn của con người vào đó.
Đó là một người đàn ông cực kỳ lạnh lùng và thờ ơ, ngay cả khi cười lên cũng mang theo một sự áp bức tột cùng.
Toàn thân toát ra một khí tức tĩnh mịch và lạnh lẽo, khiến cho trái tim của Kiều Minh Anh còn run lên hơn cả gió đêm nữa.
Cô hình như đâu có nói gì sai đâu đúng không?
“Á!” Kiều Minh Anh kinh hoảng kêu lên một tiếng, bởi vì Lê Hiếu Nhật vậy mà lại giơ cô lên, đối diện với mặt hồ bơi, khiến cho cô sợ hãi đến trắng toát cả mặt mày, lập tức ôm lấy cổ anh, ôm thật chặt!
Ai ya mẹ ơi, cô đã đắc tội vị bồ tát này ở đâu vậy hả?
Nói cô biết đi, để cô sửa mà?!
“Lê Hiếu Nhật, anh đừng có suy nghĩ không thông suốt như vậy, anh muốn chết vì tình với tôi sao?” Kiều Minh Anh lớn tiếng nói, nhưng cánh tay ôm lấy cổ anh lại vô cùng chặt, sống chết cũng không chịu buông ra một cái.
Phí lời, thả tay một cái là sẽ té xuống đó!
Chết vì tình? Khi nghe thấy từ này đáy mắt Lê Hiếu Nhật liền loé qua một ý cười, cảm nhận được cơ thể xinh đẹp của cô đang cọ tới cọ lui trong lồng ngực mình, nơi bụng dưới của anh liền dấy lên một ngọn lửa, màu sắc của đôi con ngươi dần dần trở nên âm trầm hơn.
“Còn nhúc nhích nữa là tôi lập tức ném em xuống!” Thanh âm của Lê Hiếu Nhật khàn đặc, sau khi cảm nhận được người phụ nữ đang treo trên người mình cuối cùng cũng đã dừng lại rồi, anh mới thở phào.
Đột nhiên, Kiều Minh Anh nhúc nhích càng dữ dội hơn!
“Ai ya! Biến thái! Lưu manh! Anh vậy mà, vậy mà…” Khuôn mặt của Kiều Minh Anh đỏ bừng, liều mạng muốn leo lên vai của Lê Hiếu Nhật, nhưng có leo thế nào thì cũng bị trượt xuống.
Cô tuy đang ôm lấy cổ của Lê Hiếu Nhật, nhưng vẫn cảm nhận được cái thứ nóng hổi đang chọt vào mông của mình kia!
Cô không phải kẻ ngốc, năm năm trước đã từng có tiếp xúc da thịt với Lê Hiếu Nhật qua rồi, cho nên vô cùng rõ cái đó là cái gì!
Lưu manh! Lưu manh!! Anh làm sao có thể như vậy với cô chứ!?
Kiều Minh Anh vừa tức lại vừa xấu hổ mà cắn chặt răng, cho dù là như vậy cô cũng không thể buông tay ra mà chỉ đành ôm lấy Lê Hiếu Nhật thật chặt, cái thứ bên dưới cứ ma sát vào mông của cô, xấu hổ đến mức muốn chết đi cho rồi.
Khuôn mặt anh tuấn của Lê Hiếu Nhật cũng nhuốm lên một lớp đỏ hồng, đôi con ngươi anh khẽ lập loè, anh thật bất lực với sự cọ tới cọ lui của Kiều Minh Anh mà, cô không biết cô làm như vậy là đang nhóm lửa sao?
“Đây gọi là biến thái sao? Không lẽ em không biết đây là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông sao?” Anh hỏi ngược lại, nhưng lại có chút phiền muộn, tại sao năng lực tự kìm chế của anh khi đứng trước mặt cô lại không xong rồi?
“Nhưng mà, nhưng mà anh cũng không thể…” Mồm mép lanh lợi như Kiều Minh Anh mà lúc này cũng nói không nên lời, cô ôm lấy cổ của Lê Hiếu Nhật, sau đó nhắm chuẩn vào vai anh mà cắn một cái lên vai phải của anh!
Cô mới nhúc nhích một chút thì có thể có phản ứng gì chứ?!
Kiều cô nương thật sự đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của mình trước mặt Lê Hiếu Nhật rồi, cũng đã đánh giá thấp người đàn ông đã năm năm chưa hề khai trai rồi.
Năng lực tự kiềm chế của anh từ trước đến giờ chỉ có tác dụng ở trước mặt những người phụ nữ khác thôi.
“Đừng nhúc nhích! Còn nhúc nhích nữa thì hậu quả tự chịu!” Thanh âm của Lê Hiếu Nhật rất trầm thấp, mang theo những tia cảm giác mê hoặc lưu luyến, đôi con ngươi sâu thẳm đó giống như hai cục lửa vậy, nhìn thẳng vào Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh lúc này cũng không dám nhúc nhích nữa, cô căng thẳng nuốt nước bọt, nếu như anh thật sự muốn làm gì thì với thân thủ của cô, thật sự là không đủ tầm.

Advertisement
';
Advertisement