Phong Dực càng đen mặt nhìn vợ mình đang âu yếm tiểu quỷ trong tay, nhìn nó chiếm tiện nghi vợ mình.
"Ranh con, rồi sẽ biết tay bố."
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Lúc Minh Triết được 1 tuổi rưỡi, đã có thể chập chững đi được, tất nhiên cũng có thể nói được. Mối quan hệ bố con của hai người đàn ông này cũng dần trở nên ba chấm.
"Minh Triết, không được phá tài liệu của bố."
"Ai bảo bố để đấy, con tưởng giấy bỏ."
"Thằng nhóc này, bố chiều hư con rồi đúng không?"
"Sao vậy, bảo bối?"
Trầm Giai Lạc vào phòng, lập tức Minh Triết chạy đến bên mẹ, ôm mẹ đầy ủy khuất.
"Con lỡ phá tài liệu của bố, bố mắng con."
"Tại sao lại phá tài liệu của bố?"
"Con xin lỗi."
"Bảo bối, bố phải đi làm kiếm tiền mua sữa cho con, con phải thương bố."
Cô ôm đứa nhóc về phòng, lúc về phòng mình, Phong Dực cũng đã nằm trên giường.
"Ông xã, anh giận sao?"
"Thằng nhóc đó, lúc ở với em thì ngoan ngoãn, với anh thì như kẻ địch."
"Anh cũng đừng chiều con quá."
"Bà xã, an ủi anh đi, anh bị nó làm tức điên rồi."
"Cái tên này."
Hắn lật người cô xuống, đè lên trên, ánh mắt dần trở nên nóng rực.
"Bà xã, anh bị ủy khuất, đền cho anh đi."
Rồi hắn hôn xuống, điên cuồng muốn cô hết lần này đến lần khác. Người phụ nữ này là của hắn, đến cả con trai cũng không được giành.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Mối quan hệ bố con của cả hai cũng dần được cải thiện. Phong Minh Triết lúc trước không thích bố là do ít được gặp bố. Lúc nhóc được 7 tháng, Phong Dực nhận một vụ làm ăn lớn, thường về nhà rất trễ hoặc ở trong phòng sách dần khiến nhóc nghĩ bố không thương mẹ. Nhưng sau khi biết bố bận rộn lại rất yêu mẹ thì nhóc lại càng yêu bố hơn. Cả hai cũng gần gũi nhau một cách vi diệu.
"Mẹ, khi nào bố về?"
"Lát nữa bố sẽ về."
"Mẹ ơi, công ty của bố lớn lắm ạ? Con nghe bố nói là rất lớn."
"Ừ, rất lớn."
"Mẹ ơi, bố tài giỏi lắm ạ?"
"Bố con là người tài giỏi nhất mẹ từng biết. Vậy nên con cũng cố gắng để giỏi giống bố."
Có tiếng xe đỗ vào gara, cậu nhóc lập tức phóng xuống ghế, chạy ngay đến cửa đón bố về. Phong Dực ngay khi vừa mở cửa đã bị một "vật nhỏ" mềm mại tấn công.
"Bố."
Hắn ôm con trai trên tay, tiện tay đóng cửa lại, đưa cặp tài liệu cho vợ rồi hôn nhẹ lên má cô, hôn lên má đứa nhóc tinh quái trong lòng.
"Minh Triết hôm nay ở nhà có nghe lời mẹ không?"
"Dạ có."
"Có nhớ bố không?"
"Rất nhớ bố."
Hắn ôm con trai trong lòng, đặt cậu bé trên đùi mình, ngồi vào bàn ăn.
"Bà xã, hôm nay ăn gì?"
"Món anh thích."
Bàn cơm ấm cúng nhanh chóng được bày ra khiến mọi mệt mỏi của hắn tan biến. Nhìn cô vợ nhỏ nhà mình, nhìn đứa nhóc đang bi bô trong lòng mình mà lòng hắn như có một dòng nước ấm chảy qua. Hắn ước ao một cuộc sống như thế, giản dị, bình yên.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Hôm nay, Phong Dực hứa sẽ đưa quý tử nhà mình đi leo núi. Từ mờ sáng, cậu nhóc đã tỉnh dậy, tất bật thay quần áo rồi giục bố mẹ.
Hắn chọn một ngọn núi tương đối thoải, mang bà xã và con trai đi chơi.
Phong Minh Triết lần đầu được đi dã ngoại cùng bố mẹ thì vô cùng thích thú, hết chạy loạn, tò mò đủ thứ thì lại cười nói không ngớt. Cuối cùng, sức yếu khiến cậu nhóc phải nằm trên lưng bố mà tận hưởng.
"Bố ơi, tại sao lại có cây cối ạ?"
"Thượng đế tạo ra cây cối để trung hòa vạn vật con à."
"Thế Thượng đế có tạo ra bố mẹ hay không?"
"Bố mẹ là do ông bà nội và ông bà ngoại sinh ra, nhưng ông bà đều đã về với Thượng đế rồi."
"Mẹ ơi, khi nào con mới được như bố? Ai cũng nói bố con là người tài giỏi nhất, con muốn như bố."
"Khi con lớn lên, con sẽ hơn cả bố con."
"Bố thương mẹ hay thương con hơn."
Hắn im lặng giây lát, nhìn sang cô, ánh mắt hắn ánh lên tia dịu dàng, một tay đỡ con trên lưng, một tay nắm lấy tay cô.
"Bố yêu mẹ, bố thương con. Cả hai là tất cả của bố."
____HOÀN____