Chìm Trong Thâm Tình Của Anh Ấy

Chương 5:

 

“Lộ Phong...”

 

Tôi vui vẻ ngẩng đầu lên, nhưng sau khi nhìn rõ mặt người đến, tôi lại sững người.

 

“Tống tổng, xin lỗi, tôi thật sự không biết đây là bạn gái của ngài.”

 

Gã béo không ngừng xin lỗi, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như muốn g.i.ế.c người của Tống Chính Tắc, anh ta sợ đến mức chạy biến.

 

Tôi không ngờ mình lại gặp Tống Chính Tắc ở đây.

 

Không cần soi gương cũng biết, tôi đang mặc đồng phục hở hang, trang điểm đậm, lúc này chắc chắn trông tôi rất phèn.

 

Tôi xoay người muốn bỏ chạy, lại bị Tống Chính Tắc túm lấy cổ tay: “Sao, nhìn thấy tôi chị thất vọng lắm à?”

 

Tôi không nói gì.

 

Người đàn ông lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại làm việc này, anh ta không quan tâm đến chị sao?”

 

“Chỉ là công việc thôi, có tiền là được rồi. Lộ Phong còn chẳng quan tâm, Tống tổng kích động làm gì.”

 

Tống Chính Tắc không những không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn, nụ cười lạnh lẽo, con ngươi đen láy sâu thăm thẳm:

 

“Hừ, đưa tiền là được?”

 

Tôi chỉ muốn nhanh chóng rời đi, gật đầu qua loa.

 

Ngay sau đó, nụ hôn của Tống Chính Tắc bất ngờ ập đến.

 

Tôi mím chặt môi, phản kháng trong im lặng.

 

Nhưng anh ấy lại nắm lấy cằm tôi, ép tôi phải mở miệng ra.

 

Bàn tay ấm áp đỡ lấy gáy tôi.

 

Khay hoa quả rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

 

Động tác của Tống Chính Tắc khựng lại, dục vọng và lý trí đan xen trong mắt, mãnh liệt đến mức tôi không dám nhìn thẳng.

 

Anh ta muốn áp sát lại, lại bị tôi dùng hết sức đẩy ra.

 

Tôi thở hổn hển, khóe mắt ươn ướt vì ngạt thở.

 

Tống Chính Tắc sợ nhất là nước mắt của tôi.

 

Mỗi lần tôi khóc, bất kể xảy ra chuyện gì, ai đúng ai sai, anh ấy đều không quan tâm nữa, trong đầu chỉ mãi nghĩ cách dỗ dành tôi.

 

Ngay cả bây giờ, tôi và anh ấy đã đến nước này, nhưng nhìn thấy tôi rơi nước mắt, sắc mặt Tống Chính Tắc vẫn lộ rõ vẻ hoảng hốt.

 

Quản lý nghe thấy tiếng động vội vàng chạy đến, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

 

“Tống tổng, cô bé này mới đến không biết điều, làm hỏng hứng thú của ngài. Để tôi gọi người khác đến...”

 

“Không cần...” Ánh mắt Tống Chính Tắc dán chặt vào tôi.

 

Đồng nghiệp hiểu ý, nháy mắt với tôi: “Li Li, tối nay em cứ giao hết việc của em cho Tiểu Lý, chuyên tâm tiếp Tống tổng là được.”

 

“Chị Vương,” Tôi không thể tin được cắt ngang lời quản lý, “Chị hiểu lầm rồi, hơn nữa trước đó em đã nói rõ, em không làm ca đêm.”

 

Nụ cười của quản lý cứng lại, tuy rằng giọng điệu của chị ta có vẻ đùa cợt, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo ý uy hiếp:

 

“Nói linh tinh gì thế, mấy hôm trước vừa ký hợp đồng xong. Sao, tiền còn chưa kiếm được đã muốn vi phạm hợp đồng rồi?”

 

Tôi sững sờ đứng đơ ra tại chỗ, mắt vô thức nhìn về phía Tống Chính Tắc.

 

Anh ấy ghét tôi như vậy, chắc chắn sẽ từ chối sự gán ghép sai lầm này.

 

Nhưng Tống Chính Tắc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bộ dạng chật vật của tôi.

 

Ba năm trước, tôi cũng từng đứng thẳng tắp, trịch thượng nhìn anh ấy quỳ gối trước mặt mình.

 

Chỉ là bây giờ vị trí đã thay đổi.

 

Tiền vi phạm hợp đồng rất nhiều, tôi không thể bồi thường nổi, chỉ đành im lặng chấp nhận sự sắp xếp này.

 

Đồng phục đã bị khay hoa quả làm bẩn.

 

Chờ tôi thay quần áo xuống lầu, Tống Chính Tắc đang dựa vào xe, lặng lẽ nhìn tôi.

 

Cảm xúc trong mắt anh ta mãnh liệt đến mức sắp tràn ra.

 

Khiến tôi không phân biệt được đó là yêu hay là hận.

 

Trong phút chốc tôi cảm thấy mơ hồ.

 

Thời đại học, dù có bận làm thêm đến mấy, Tống Chính Tắc đều đến cửa phòng thí nghiệm đón tôi về ký túc đúng giờ.

 

Lúc đó, anh ấy không có xe sang, thậm chí còn chẳng có một bộ quần áo tử tế.

 

Tống Chính Tắc 19 tuổi coi tôi như báu vật, ngay cả nắm tay cũng phải dè dặt xin phép tôi trước.

 

Sau khi tôi bị xe máy điện quẹt phải ngã xuống.

 

Anh ấy tự trách bản thân, thề rằng sau này có tiền rồi nhất định sẽ mua một chiếc xe cho riêng tôi.

 

Để tôi không phải chịu cảnh mưa nắng nữa.

 

Lúc đó tôi còn tức giận nói thêm: “Phải là Ferrari, sơn màu hồng, thật nổi bật, để xem ai còn dám đụng vào em nữa.”

 

...

 

Advertisement
';
Advertisement