Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên

Cả ngày hôm nay, tin tức Long Thiên dành được hợp đồng 50 triệu loan truyền khắp tập đoàn Vương Thị, con số này đã phá vỡ kỷ lục 10 triệu do Hoàng Phương Phi thiết lập, còn gấp tận 5 lần, Long Thiên đúng là vô cùng vẻ vang, trở thành tiêu điểm chú ý ở bất cứ nơi nào trong thành phố này, nhiều người thậm chí còn đang bàn tán không biết có phải vị trí phó chủ tịch sẽ sớm rơi vào tay anh hay không, bọn họ đều đang băn khoăn nên chủ động tâng bốc nịnh bợ trước hay không.  

             Tập đoàn Vương Thị có hai ghế phó chủ tịch, Vương Lệ Trân vốn là phó chủ tịch, chỉ có điều sau khi Vương Chấn Đào phủi tay không chịu làm nữa, cô mới miễn cưỡng đảm nhận chức vụ của ông ta, thế là vị trí này để trống, một người khác là Tạ Bái Phong, đại diện của Phụng Hoàng Nam, người này đã leo đến chức phó chủ tịch từ một vị trí vô cùng thấp kém, có thể nói là một người có năng lực, danh tiếng ở tập đoàn Vương Thị rất tốt, là mẫu hình lý tưởng của hầu hết các nhân viên nữ, nhưng hiện đang đi công tác, cho nên Long Thiên vẫn chưa được gặp.  

             Long Thiên rất tận hưởng vinh quang này, anh không hề giả vờ phủ nhận những ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái sẽ khiến người ta đạt được cảm giác thỏa mãn tuyệt đối, vậy nên đi đến đâu anh cũng bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, đời người được mấy lần vinh quang, lúc cần vênh mặt không vênh, thế thì cố gắng để làm gì?  

             Buổi trưa trong nhà ăn, Mộc Tiểu Nhã tặng Long Thiên tận 5 cái đùi gà, gắp đầy cả khay thức ăn của anh, điều này khiến Long Thiên dở khóc dở cười, cô định thồn anh chết nghẹn à?  

             Có thể thấy Mộc Tiểu Nhã không để bụng chuyện xảy ra hai ngày trước ở sân golf, cô vẫn duy trì thái độ thần tượng với Long Thiên như trước, anh cũng không cố giải thích thêm, quan hệ giữa anh và Mộc Tiểu Nhã quý ở chỗ chân thành, nếu như cứ che che giấu giấu thì chả còn ý nghĩa gì nữa, tất nhiên trong thời gian ngắn, tạm thời Long Thiên sẽ không tấn công, cơm thì phải ăn từng miếng, nếu không sẽ bị nghẹn, vả lại Long Thiên xưa nay vẫn luôn thích cảm giác bị động, chủ động tấn công thì còn gì vui?   

             Buổi chiều lúc quay về văn phòng thì anh nhận được tin nhắn của Vương Lệ Trân, trong đó viết địa chỉ nhà hàng, giờ Long Thiên mới nhớ chuyện hồi sáng cô muốn mời anh dùng bữa, anh liền nhanh chóng nhắn hỏi lại xem có phải là tan làm xong thì tới không, Vương Lệ Trân nói anh cứ đi trước, cô sẽ tới muộn hơn một chút, Long Thiên cũng không nghĩ nhiều, có lẽ cô sợ người trong công ty sẽ nói bóng nói gió này nọ mà thôi.  

             6h tối, Long Thiên lái chiếc Nissan GTR tới nhà hàng Ca-ri-bê, nghe nói dùng bữa trong nhà hàng này còn phải thắp nến, Long Thiên luôn chế nhạo mấy nhà hàng Tây thích bày vẽ kiểu này, dù là đèn đen tối thui thì cũng chả thấy lãng mạnthêm được tí nào, nhưng mà bà xã yêu cầu thì anh đành phải phối hợp, đỗ xe xong, anh đi vào nhà hàng.  

             Bíp bíp!  

             Tiếng còi xe inh ỏi ré lên, một chiếc xe thể thao mui trần lao tới như bay, nó nhấn còi điên cuồng về phía Long Thiên, vô cùng phách lối.  

             Trên xe có hai người con gái xinh đẹp, một người tóc ngắn dáng vẻ ngang bướng mạnh mẽ, khuôn mặt xương xương với gò má gầy điển hình, người còn lại tóc dài tung bay, làn da trắng hồng mịn màng, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, hai người đều trẻ trung xinh đẹp, cơ thể vẫn đang phát triển, dáng người khiến cho người ta phải rỏ nước dãi, đôi mắt to và hàng lông mi dài, mỗi người một vẻ, thuộc tuýp rất thu hút ánh nhìn của người khác giới.  

             Cô gái tóc ngắn dừng xe lại và hắng giọng nói lớn: “Này, thằng ngu ở đằng trước mau tránh ra, không có mắt nhìn đường à, chó khôn không cản đường biết không hả?”  

             Long Thiên hơi khó chịu, anh chỉ tình cờ qua đường, mà đây còn là đường dành cho người đi bộ, xe vừa lao tới liền bấm còi inh ỏi, đã thế còn phóng với tốc độ cao, chẳng nhẽ không biết nhường đường à?  

             Thêm nữa, đã làm anh bị giật mình thì thôi, lại còn lên giọng chửi anh không có mắt, đây không phải là vừa mở mồm đã tạo nghiệp rồi à? Đúng là uổng phí gương mặt xinh đẹp.   

             Long Thiên bình tĩnh đáp lại: “Nếu như cô có mắt, thì phải nhìn thấy tôi cũng có đủ hai mắt chứ”.  

             Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, người biết nhẫn nhịn mới có thể thành công, Long Thiên là một tên hẹp hòi chứ không phải rộng lượng gì cho cam, ai khiến anh bực mình thì anh cũng phải làm cho đối phương khó chịu mới phải đạo.  

             Người con gái tóc ngắn hiểu ra lời của Long Thiên, nổi giận nói: “Anh nói chuyện cái kiểu gì đấy, biết thế tôi đâm chết anh luôn cho rồi, đồ quê mùa”.  

             Long Thiên đứng giữa bãi đỗ xe, cười lạnh: “Giờ cô đâm vẫn còn kịp đấy, tôi đảm bảo không né tránh”.  

             “Đúng là muốn chết!”, cô gái tóc ngắn nổi điên, nhấn ga xe, trông như thật sự muốn đâm vào Long Thiên.  

             Cô gái tóc dài sợ rằng sẽ xảy ra án mạng, dù gì tính khí của cô bạn thân mình nóng nảy như pháo, động tý là nổ, cô ta vội ngăn lại: “Tiểu Man, cậu đừng kích động quá như thế!”  

             “Thiên Thiên, cậu không nghe thấy tên kia nói gì à? Thật sự quá láo toét, nếu tớ mà không dạy cho một bài học thì không phải có lỗi với cái danh ‘Dã man nhất Bắc Hải’ rồi ư?”, cô gái tóc ngắn tức giận nói, vừa nhìn là biết bình thường cô ta được chiều hư thành thói.  

             Cô gái tóc dài khuyên nhủ: “Đừng tức giận nữa, cậu lái nhanh như vậy cũng không đúng, anh tớ đang ở trong nhà hàng đợi chúng ta, không phải cậu muốn giữ hình tượng thục nữ ư? Lỡ đễ anh ấy nhìn thấy bộ dạng mắng mỏ người khác như bà thím của cậu, vậy không phải mất hết mặt mũi sao?”

Advertisement
';
Advertisement