Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình tôi và cái rương kia.   

Khi Giang Khương kể lại những chuyện này, gương mặt không hề có cảm xúc, nhưng cũng không một ai có thể nở được nụ cười trong chuyện này. Bọn họ cũng đã nghe nói qua, tất nhiên cũng biết được gian hiểm trong đó là như thế nào.   

Chẳng qua ánh mắt mọi người lúc này tràn đầy hâm mộ. Nếu năm đó Thiên Y Viện cũng chú ý đến chuyện này, nói không chừng Cửu Vĩ sẽ thuộc về Thiên Y Viện.   

Liên quan đến Cửu Vĩ, Giang Khương chỉ nói ra lai lịch của nó, không hề nhắc đến năng lực. Chuyện như vậy không cần đem khoe, để cho mọi người tự đoán là tốt nhất. Hắn chẳng muốn bị người ta sờ được gốc gác của mình.   

Giang Khương nói xong liền im lặng, mọi người chỉ có thể len lén nuốt ngụm nước miếng, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại tư liệu về Giang Khương một lần.   

Khi Giang Khương tốt nghiệp trung học thì bắt đầu thay đổi. Khi hắn xuất hiện ở Hoa Hạ, gặp được Tuyên Tử Nguyệt của Tuyên gia, dường như vẫn còn là một người bình thường. Nhưng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi hắn đã đạt đến trình độ như bây giờ.   

Suy nghĩ một chút, ánh mắt mọi người lại lóe lên tia sáng.   

Lúc này Từ Khải Liễu cũng không nhịn được, bưng tách trà trong tay nhấp một ngụm, thoáng ổn định tâm tư, lúc này mới nhìn Giang Khương nói tiếp:   

- Liên quan đến bộ lạc vu sư, bây giờ thật sự bọn họ đều do cậu nắm giữ?   

- Cứ xem như là vậy.   

Giang Khương im lặng một chút rồi gật đầu:   

- Tế tư tổ linh cũng thừa nhận thân phận sứ giả Thần Thú của tôi. Trước mắt Thần Thú Bát vẫn còn nằm trong tay tôi. Như vậy, thân phận của tôi sẽ vẫn còn tồn tại.   

Nói đến đây, Giang Khương dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:   

- Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là tôi phải bảo đảm lợi ích cho bộ lạc vu sư. Nếu tôi làm vậy, sức ảnh hưởng đối với bộ lạc vu sư là không có vấn đề.   

Nghe Giang Khương nói, các thành viên Viện ủy lại im lặng.   

Chu Thế Dương lên tiếng:   

- Ý của cậu là, chỉ cần nội viện nắm Thần Thú Bát trong tay, bộ lạc vu sư sẽ phục tùng chúng ta?   

Nhìn ánh mắt tham lam của Chu Thế Dương, Giang Khương cười nhẹ, sau đó nói:   

- Là trong tay tôi chứ không phải nội viện.   

Bị Giang Khương nói trắng ra như vậy, sắc mặt Chu Thế Dương đột nhiên biến đổi, lạnh giọng cười nói:   

- Chẳng lẽ ý của cậu là Thần Thú Bát là của riêng cậu? Một chút cũng chẳng liên quan đến nội viện?   

Giang Khương khẽ cười một tiếng, sau đó tiện tay vung lên, một vật trong cái túi bên cạnh nhẹ nhàng bay lên, dưới ánh mắt của mọi người, chậm rãi đáp xuống bàn.   

- Thiên y sư Chu Thế Dương, ông không tin thì có thể cầm Thần Thú Bát thử một chút. Tôi nghĩ nếu bộ lạc vu sư biết chuyện này, bọn họ sẽ nguyện ý không tiếc thời gian và bất cứ giá nào để toàn lực tập sát ông. Sau đó mang Thần Thú Bát về Châu Phi, cất vào một nơi không ai thấy, thuận lý thành chương đem Thiên Y Viện chúng ta thành tử địch trọn đời.   

Giang Khương mỉm cười nói, ánh mắt ra hiệu cho Chu Thế Dương cứ việc lấy.   

Sắc mặt Chu Thế Dương trong nháy mắt trầm xuống, nhìn cái bát sành nhìn qua cực kỳ bình thường, rồi lại nhìn Giang Khương, lạnh lùng nói:   

- Ý của cậu là, Thần Thú Bát chỉ có một mình cậu có thể nắm giữ?   

- Đúng.   

Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, nhìn Chu Thế Dương, ánh mắt trào phúng:   

- Nếu ông không tin thì có thể thử một chút.   

- À, mà trước khi ông thử, tôi đề nghị ông nên xem qua hình ảnh vệ tinh một lần nữa, có khi ông sẽ thay đổi suy nghĩ. Dĩ nhiên, ông vẫn có thể duy trì lòng tin một mình kháng lại sự tập kích của toàn bộ bộ lạc vu sư.   

Giang Khương vẫn cười như cũ, giống như tùy ý nói với Chu Thế Dương.   

Các thành viên Thiên Y Viện bên cạnh, sắc mặt đều có chút âm trầm, lơ đãng nhìn nhau một cái.   

Tất cả mọi người đều có thể nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của Giang Khương. Khi Giang Khương đối mặt với tất cả thành viên hội Viện ủy, gương mặt và biểu hiện đều rất tự tin.   

Bị Giang Khương giễu cợt, sắc mặt Chu Thế Dương trong nháy mắt đỏ bừng, tức giận lên tiếng:   

- Giang Khương, rốt cuộc là cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu cho rằng cha của cậu trở về thì cậu dám ăn nói với như vậy với Viện ủy?   

Nghe Chu Thế Dương nói, tất cả thành viên Viện ủy đều im lặng, không ai lên tiếng, lẳng lặng nhìn Giang Khương chờ hắn lên tiếng. Ngay cả La Thiên Minh bên cạnh cũng nhìn Giang Khương, mặc dù rất lo lắng, nhưng muốn nói rồi lại thôi.   

Biểu hiện của Giang Khương lúc này cũng không còn dửng dưng nữa. Thậm chí còn ngồi thẳng người, nhìn vào Chu Thế Dương, sau đó quay sang nhìn các thành viên hội Viện ủy khác.   

- Giang Văn Ba là cha của tôi không sai.   

Giang Khương lạnh lùng nói:   

- Nhưng ít ra trước mắt, tôi và ông ta một chút quan hệ cũng không có. Hết thảy đều dựa vào chính bản thân tôi.   

Giang Khương thoáng dừng lại một chút, sau đó dửng dưng nhìn tất cả thành viên hội Viện ủy, chậm rãi nói:   

- Cho nên, tôi hy vọng tất cả mọi người đừng nên liên hệ tôi, ông ấy và Tuyệt Y Đường lại với nhau.   

- Mọi người hẳn đã biết một số chuyện, nhưng có lẽ nó không như mọi người nghĩ. Vì thế tôi cần phải nhắc nhở mọi người một chút.   

- Tôi là thành viên chính thức của Thiên Y Viện. Từ lúc tôi vào Thiên Y Viện cho đến nay, tôi luôn xem mình là thành viên của viện mà cảm thấy kiêu ngạo. Bao năm qua, tôi chưa bao giờ khiến cho viện phải mất mặt, cũng vì viện mà lập được công lao không nhỏ. Bất luận là kế hoạch con ông cháu cha của Huyết tộc ở Bắc Kinh hay là kế hoạch nào khác. Tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người, Tế Thế Đỉnh là tôi một mình liều chết để đoạt lại từ trong tay của Huyết tộc cũng như là Cổ môn.   

- Lần trước Huyết tộc xâm nhập Kim Lăng, mặc dù đối phương là vì tôi mà đến, nhưng cũng có một mình tôi quấn lấy Huyết tộc mới để nội viện ta bắt được mấy thành viên cao cấp của họ. Thậm chí còn lấy được Huyết Linh Thảo và kỳ trân dị bảo khác.   

- Cho dù trong đó có xảy ra bất ngờ, nắp Tế Thế Đỉnh bị mất, nhưng cũng chỉ có một mình tôi chạy đến địa bàn của Huyết tộc, liều chết để đoạt lại nắp Tế Thế Đỉnh.   

- Tôi vì viện mà làm những chuyện này. Dĩ nhiên tôi cũng được mọi người thừa nhận, có chức vị, có thân phận đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, còn có tư cách thành viên dự bị hội Viện ủy.   

Nói đến đây, ánh mắt Giang Khương có chút lạnh lại:   

- Nhưng bây giờ, cha của tôi là Giang Văn Ba xuất hiện, ông ấy lại là đường chủ Tuyệt Y Đường, rất nhiều người liền bắt đầu liên hệ tôi với ông ấy và Tuyệt Y Đường.   

- Tôi rất muốn biết, các vị đang ngồi ở đây đều là thành viên cao nhất ở Thiên Y Viện, bất kể các người có nghi ngờ tôi hay không, nhưng tôi chỉ muốn nói một câu, các vị có bao giờ đặt mình vào vị trí của tôi mà suy nghĩ không?   

- Năm đó, Tuyệt Y Đường phái ra Ngô tiên sinh đến quân khu Tây Bắc, đồng thời phái Cô Lang đuổi theo Cửu Vĩ không ai biết. Mặc dù có lẽ các người sẽ cho là việc Cửu Vĩ lọt vào tay tôi có phải là có liên quan đến kế hoạch ban đầu của cha tôi hay không.   

Ánh mắt Giang Khương càng lúc càng lạnh, nói:   

- Tôi chỉ muốn nói là, năm đó kế hoạch được an bài ở quân khu là do một mình tôi liều chết phát hiện ra. Mà Ngô tiên sinh là nhân viên tình báo mà Tuyệt Y Đường phái đi tìm tung tích của Cửu Vĩ, và tôi đã lấy thân phận cá nhân, vận dụng lực lượng của viện, đoạt lại từ trong tay bọn họ. Sau đó dùng tổ hành động ngoại viện của Thiên Y Viện tiêu diệt hết đối phương. Từ đó mới khiến cho Tuyệt Y Đường dần dần nổi lên mặt hồ.   

- Nếu tôi và cha tôi có liên lạc với nhau, tôi có cần thiết phải làm như vậy không?   

- Tôi là đỉnh chủ trẻ nhất trong lịch sử nội viện, hơn nữa thực lực có thể nói là đệ nhất nhân. Trong vòng năm năm, thành viên Hội viện ủy chắc có lẽ cũng chỉ có một mình tôi là trẻ tuổi như thế. Thậm chí trong vòng mười năm, với tuổi tác và thực lực của tôi, rất có thể nội viện sẽ không tìm được người thứ hai. Tôi nghĩ hẳn mọi người sẽ không phủ nhận điều này?   

Giang Khương nhìn mọi người, lạnh giọng hỏi ngược lại:   

- Cha tôi có cần phải vào lúc này mà để Tuyệt Y Đường lộ mặt ra ngoài?   

- Vả lại, tôi thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, mang theo Tế Thế Đỉnh đến Phi Châu. Nếu tôi và cha tôi có qua lại với nhau, tôi trở về đây làm gì nữa?   

Ánh mắt Giang Khương càng rét lạnh, nhìn mọi người trước mắt:  

- Tôi thân là sứ giả Thần Thú của bộ lạc Vu sư, toàn bộ bộ lạc của họ đều do tôi nắm giữ. Tôi cần chi về đây nằm vùng nữa? Nếu thật muốn phản bội Thiên Y Viện, tôi sẽ liên thủ với Tuyệt Y Đường, còn để các vị ngồi đây chất vấn tôi?   

Ở nội viện, Giang Khương rất ít khi tức giận như vậy. Cho dù có tức, cũng sẽ nghĩ đến sự chiếu cố của lão sư và Từ Khải Liễu. Nhưng lúc này, hắn biết hắn cần phải tỏ thái độ.   

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Giang Khương, trực tiếp nghe hắn nói, sắc mặt các thành viên của viện cũng đỏ bừng. Từ Khải Liễu vội vàng ho khan một tiếng, lên tiếng an ủi:   

- Giang Khương, cậu bình tĩnh lại đi. Viện ủy không có ý nghi ngờ cậu.   

- Đúng đúng, Giang Khương, cậu vì viện mà làm hết thảy, mọi người đều nhìn thấy rõ. Đây cũng chỉ là theo lệ của Viện ủy thôi.   

Lưu Mộc Dương tất nhiên cũng biết nặng nhẹ, vội vàng lên tiếng.   

Lúc này, Chu Thế Dương đã ảo nảo trong lòng. Ông ta không nghĩ đến Giang Khương lại nói thẳng ra như vậy, không cho ông ta tìm ra bất cứ lỗ hổng nào trong đó.   

Ông ta biết rất rõ, với tình huống của Giang Khương lúc này, chỉ cần xác nhận Giang Khương không có quan hệ với Tuyệt Y Đường, ai cũng không muốn đắc tội với hắn, thậm chí cũng không muốn đẩy Giang Khương về phía đối lập với viện ủy.   

Đây là lần đầu tiên đồng chí Thiên y sư Chu Thế Dương cảm thấy vô lực và không cam lòng như vậy.
Advertisement
';
Advertisement