Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Bánh xe của chiếc xe việt dã lao vùn vụt trên hoang mạc, mang theo bụi mù màu vàng...   

Khuôn mặt Giang Khương vô cùng bình tĩnh, cặp mắt lẳng lặng nhìn con đường phía trước, tốc độ xe ổn định ở một trăm km/h, đi nhanh về phía trước, phía chân trời xa xa thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng ầm ầm như có như không..   

Hắn biết được bây giờ có rất nhiều người đang ngó chừng mình, nhìn phương hướng mình đi, chờ chuyện gì đó phát sinh; hắn cũng biết mình không thể nào có thể yên bình rời nơi này trở về nước.   

Thậm chí, hắn cũng biết, cho dù là mình có thể bình yên trở về nước, cũng không thể nào yên ổn được; bởi vì cặp cha mẹ vô trách nhiệm kia của mình đã xuất hiện, tình cảnh của mình trong Thiên Y viện cũng trở nên hết sức lúng túng; thậm chí rất nhiều người cũng sẽ lợi dụng cơ hội này bỏ đá xuống giếng với mình.   

Có điều, trong lòng Giang Khương không chút nào sợ hãi, chẳng qua chỉ có một chút bực tức và bất đắc dĩ... Chỉ như vậy mà thôi. Bởi vì, chuyện tuyệt đối sẽ không thay đổi bởi vì sợ hãi hoặc lùi bước, chỉ có trực tiếp đối mặt mà thôi...   

Xe đi được mấy chục cây số, nhìn phía trước dần xuất hiện một miệng núi đường đất, ánh mắt Giang Khương lúc này mới nhẹ nhàng có chút chập chờn.   

Hắn làm sao không biết tiếng động của chiếc trực thăng kia đã gần hơn rất nhiều, chắc là do cha già kia của mình phái tới? Hắn còn biết, lúc này vạn dặm trên bầu trời, chắc có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm về phía hắn thông qua vệ tinh trên đầu.   

Giang Khương cười khổ ngẩng đầu nhìn bầu trời, chân mày giật giật. Mặc dù hắn không thấy được những người đó, nhưng Giang Khương tin, ít nhất người của Hội đồng viện Thiên Y viện hẳn có không ít người cũng đang nhìn mình.   

Cách đó vạn dặm, trong căn phòng họp nhỏ của Thiên Y Viện viện, lúc này giống như Giang Khươngynghĩ. Ít nhất có tám chín vị thành viên ngồi Hội đồng viện đang ở đây, đều đang nhìn lên màn ảnh.   

Đây là hình ảnh từ vệ tinh, mặc dù không đủ rõ ràng, nhưng tất cả mọi người vẫn có thể thấy rõ chiếc xe của Giang Khương, cùng với Giang Khương ngồi trên xe; cùng với Tề Thế Đỉnh được trùm tấm vải bạt ở sau lưng hắn.   

- Hừ... Chúng ta sao có thể tin tưởng Giang Khương? Để cho hắn một mình trở về nước... Ai biết hắn có đầu quân cho cha hắn không? Nhìn chằm chằm thế này thì có ích lợi gì?   

Chu Thế Dương nhìn chằm chằm chiếc xe trên màn ảnh, bắt đầu lầm bà lầm bầm, trong lời nói tràn đầy vẻ bất mãn.   

Vốn lão không đồng ý để mình Giang Khương trở về Trung Quốc. Nhưng các thành viên Hội đồng viện khác trên căn bản đều đồng ý với ý kiến của Giang Khương. Bộ lạc Vu sư sẽ không từ bỏ ý đồ. Một mình Giang Khương về nước, với sự áp chế kỳ lạ của hắn đối với Bộ lạc Vu sư, chuyện này có thể làm được. Còn nếu mang theo những người khác, e là hy vọng bình yên trở về nước sẽ giảm đi rất nhiều.   

Trước lý do như vậy, Chu Thế Dương cũng không cách nào phản bác. Giờ lão thấy Bộ lạc Vu sư mà mọi người dự liệu sẽ chặn đánh không xuất hiện thì dĩ nhiên cũng lợi dụng cơ hội cạnh khóe một phen.   

- Thiên y sư Chu Thế Dương... Xin anh đừng tùy tiện suy đoán ác ý cho thành viên khác của viện được không vậy?   

Ánh mắt La lão y sư La Thiên Minh lạnh lẻo, lạnh giọng nói.   

Những thành viên khác của Hội đồng viện thấy hai người này lại gây nhau thì liền cười bất đắc dĩ. Các thành viên Hội đồng viện trên cơ bản đã quen với sự tranh cãi của hai vị này rồi.   

Lúc này Lưu Mộc Dương ngồi bên cũng nhìn hình ảnh trên màn hình, cau mày trầm giọng nói:   

- Nơi này... Nếu Bộ lạc Vu sư muốn chặn đánh Giang Khương, hẳn là sẽ chọn khu vực gần chỗ này!   

Mọi người nghe Lưu Mộc Dương nói vậy thì sắc mặt đều nghiêm lại, sau đó nhìn lên màn hình.   

Trước mắt Giang Khương là một miệng núi rộng khoảng mấy chục mét. Hắn lập tức nở nụ cười lạnh, xem ra có lẽ là ở đây rồi. Hắn lập tức đạp mạnh thắng, chiếc xe jeep thắng két lại, dừng ngay phía trước.   

Giang Khương chậm rãi đứng dậy, sau đó nhìn rừng cây nhỏ phía trước một chút đi xuống xe, trầm giọng cười nói:   

- Sao? Còn muốn nấp?   

Giang Khương vừa nói lời này, có một đám người từ trong rừng cây nhỏ “soạt soạt” xông ra.   

Nhìn đám binh lính da đen vũ trang đầy đủ, còn mang theo hai chiếc súng máy hạng nặng, có vài người còn vác hai thanh súng phóng tên lửa, bên cạnh còn có một đám cỏ và lưới ngụy trang được vén lên. Từng nhóm binh lính vũ trang cầm súng săn, có người thì nằm trước súng máy hạng nặng, lần lượt nhắm về phía Giang Khương.   

Thấy cảnh này, sắc mặt Giang Khương không thay đổi, có điều tia cười nhạt trong mắt càng đậm hơn. Bộ lạc Vu sư này bắt đầu sử dụng bộ đội vũ trang hiện đại rồi. Xem ra thật sự đã đến lúc cùng đường bí lối rồi.   

Một đám Đại vu sư vây quanh Tế tư Tổ linh từ trong rừng cây bước ra, đứng sau lưng đám binh lính vũ trang, sắc mặt ai nấy đều lạnh lẽo nhìn Giang Khương.   

Người của Thiên Y viện ở cách xa vạn dặm nhìn hình ảnh trên màn ảnh, lúc này sắc mặt ai cũng biến đổi. Họ không ngờ Bộ lạc Vu sư lại làm vậy. E là lần này Giang Khương gặp phiền phức lớn rồi...   

Sắc mặt Tế tư Tổ linh âm trầm, sải bước đi lên trước mấy bước, nhìn Giang Khương, lạnh giọng nói:   

- Giang Khương... Trả lại Thần thú bát cho bọn tao, mày có thể rời đi... Nếu không, hôm nay mày đừng mong rời khỏi Châu Phi!   

Giang Khương nhìn sắc mặt cứng ngắc của Tế tư Tổ linh thì không nhịn được cười, nhìn lướt qua cảnh tượng trước mặt, lắc đầu nói:   

- Tế tư Tổ linh, ông cho rằng dựa vào những người này có thể giữ tôi lại sao?   

Tế tư Tổ linh thấy vẻ mặt giễu cợt của Giang Khương thì khuôn mặt đen thui không khỏi đỏ lên. Lão đường đường là Bộ lạc Vu sư mà phải dựa vào những bộ đội vũ trang người thường này uy hiếp người ta, đúng là có chút mất mặt.   

Có điều lúc này lão không còn để ý quá nhiều. Nếu ngay cả Thánh khí truyền thừa cũng để người ta cướp mất thì thể diện còn có ích gì nữa.   

Tế tư Tổ linh lập tức tức giận nói:   

- Mày đừng ngông cuồng... Châu Phi chính là vùng đất Bộ lạc Vu sư bọn tao tọa thủ. Hôm nay nếu mày không để Thần thú bát lại, Bộ lạc Vu sư chúng tao sẽ bất chấp tất cả quyết sống mái với mày!   

- A...   

Giang Khương khẽ cười cười, lắc đầu nói:   

- Vậy thì ông có thể thử!   

Tế tư Tổ linh thấy vẻ mặt đầy giễu cợt, không hề có ý định muốn trả lại Thần thú bát của Giang Khương thì lão tức giận đến mức hai mắt trợn trắng, lão giơ quyền trượng trong tay trầm giọng quát lên:   

- Chuẩn bị!   

Theo lệnh của Tế tư Tổ linh, các binh lính vũ trang đồng loạt nâng súng lên, nhắm vào Giang Khương.   

Giang Khương nhìn mấy trăm khẩu súng trước mặt thì hơi nghiêng đầu một chút, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu, sau đó nhẹ nhàng phất tay, một vật thể trong xe nhanh chóng bay lên trời, bay xuống trước mặt Giang Khương trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.   

Giang Khương không nói lời nào,chỉ thấy hắn chưa hề có động tác gì thì cả người đột nhiên lặng lẽ bay lên, sau đó đáp lên một đại đỉnh cổ quái trong ánh mắt của mọi người.
Advertisement
';
Advertisement