Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Nghe ba thuộc hạ báo cáo, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, Hầu tước Ryan nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn Hồng Nguyệt và Robert, sau đó dẫn người chạy đến khu cách ly.   

Đám người Hồng Nguyệt tất nhiên là không dám thờ ơ, đồng loạt chạy theo Hầu tước Ryan. Tốc độ cực nhanh, chỉ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.   

Nhưng bọn họ không chú ý đến, trên đường đi của bọn họ thỉnh thoảng có tiếng sói tru lên.   

Nghe tiếng sói truyền đến, chạy đằng trước nhất, Hầu tước Ryan không khỏi cau mày, nhưng cũng không dừng lại, tiếp tục chạy đi.   

Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh đèn của khu cách ly, nhưng chân mày của Hầu tước Ryan lại càng cau chặt, đột nhiên dừng lại. Các Huyết tộc theo sát đằng sau cũng dừng bước không hiểu.   

Hồng Nguyệt và Robert bước về phía trước, sắc mặt có chút phiền muộn. Lúc này bọn họ cũng phát hiện được sự không ổn.   

Hầu tước Ryan lạnh lùng nhìn chung quanh. Trong đêm tối, bọn họ là sinh vật thích ứng nhất. Tuy không thể so sánh với dã thú, nhưng cảm giác vẫn rất nhạy trong đêm đen.   

Lúc này, Hầu tước Ryan đã xác nhận, chuyện không bình thường.   

Đám Huyết tộc cấp Bá tước đằng sau bọn họ cũng không phải tay mơ, đều nhạy bén phát giác được một số yếu tố khác thường. Sắc mặt người nào cũng trầm xuống, nhanh chóng tản ra, bày ra trận thế phòng ngự.   

- Người nào? Bước ra.   

Ánh mắt Hầu tước Ryan trong bóng tối lóe lên huyết sắc, lạnh giọng nói.   

Nghe Hầu tước Ryan quát lên, một cặp mắt màu xanh hiện lên trong bóng tối.   

Khi những ánh mắt này xuất hiện, sắc mặt đám Huyết tộc sau lưng Hầu tước Ryan lại càng chùng xuống.   

- Đám thổ dân quạ đen đáng chết.   

Hồng Nguyệt nhìn ánh mắt màu xanh ẩn hiện, tức giận quát mắng.   

Rất nhanh, khi những cặp mắt màu xanh chậm rãi đến gần, mọi người nhận ra là một bầy sói hoang. Sau lưng bầy sói là một đám da đen đầu đội mũ màu sắc sặc sỡ.   

Nhìn bóng người bước ra, sắc mặt đám người Hầu tước Ryan lại càng khó coi hơn hai phần.   

- Ba, bốn, năm, sáu, bảy...   

Đám Huyết tộc đứng sau lưng Ryan trố mắt nhìn đám vu sư đầu đội lông chim xuất hiện. Tất cả mọi người đều biết, mang lông chim đều là Đại vu sư. Vu sư bình thường không có tư cách mang lông chim.   

Cho nên, vốn mọi người cho rằng chỉ là bị Đại vu sư của bộ tộc địa phương phát hiện cộng thêm một số vu sư bình thường, chỉ cần động tác của mọi người nhanh một chút, vấn đề hẳn sẽ không lớn, giải quyết cũng gọn hơn, thời gian còn lại đủ để hoàn thành nhiệm vụ.   

Nhưng Đại vu sư xuất hiện lại có sáu bảy người.   

Sau khi thấy Đại vu sư thứ tám bước ra, sắc mặt Ryan xanh mét. Y có chút không rõ, nơi này cũng không phải trọng địa của bộ lạc vu sư. Gần đây cùng lắm cũng chỉ có một Đại vu sư mà thôi. Vận khí kém thì gặp hai người. Nhưng liên tiếp đến tám người, chuyện gì xảy ra vậy?   

Chẳng lẽ Tổ Linh điện của bộ lạc vu sư đã được dời đến gần đây? Hay là vận khí tốt quá đụng ngay đám Đại vu sư đến đây làm khách?   

Đám Huyết tộc trợn mắt há mồm nhìn từng Đại vu sư bước ra, dường như nối liền không dứt, trong lòng chỉ có một ý niệm. Làm sao có thể?   

Đến khi Đại vu sư thứ mười một bước ra, mọi người đã dường như chết lặng, nhìn chằm chằm đám đại vu sư, không có bất kỳ biểu hiện gì. Dù sao cũng đã nhiều như vậy rồi, có thêm mấy người nữa cũng như vậy. Để xem còn mấy người có thể đến nữa.   

- Mười hai, mười ba, mười lăm.   

Đến khi người thứ mười sáu bước ra, ánh mắt vốn chết lặng của mọi người một lần nữa chấn động.   

Người này mặc trường bào màu đen, đặc biệt hoa lệ, trên trán còn có ký hiệu sư đầu màu vàng. Lúc này đám Huyết tộc đã hiểu ra vì sao nơi này đột nhiên lại xuất hiện nhiều Đại vu sư như thế. Thì ra Tế tư tổ linh đang ở đây.   

Nhìn Tế tư tổ linh xuất hiện, trong lòng Hầu tước Ryan là một mảnh giá lạnh. Với thái độ của bộ lạc vu sư từ trước đến nay, hành động lần này xem như thất bại. Hơn nữa có muốn toàn thân trở lui hay không còn là một vấn đề.   

Nhưng suy nghĩ đến mục tiêu lần này, Hầu tước Ryan lại không muốn buông tha. Vất vả lắm mới có được cơ hội Giang Khương không có ở Hoa Hạ. Nếu bỏ lỡ, sau này muốn tìm cơ hội thích hợp sợ là rất khó.   

- Thì ra là Tế tư tổ linh, chào ngài. Tôi là Ryan, Thủ tịch trưởng lão của Trưởng lão hội Huyết tộc. Rất vinh hạnh được gặp ngài.   

Nhanh chóng suy nghĩ, gương mặt Ryan hiện lên nụ cười, ưu nhã hướng Tế tư tổ linh chào một cái.   

Mặc dù trong lòng Ryan hoàn toàn không muốn cúi đầu trước một tên quê mùa, nhưng ở trên địa bàn của người ta, Ryan vẫn rất nhẫn nại, thể hiện thiện ý. Ít nhất đối phương cũng là ngưới đứng đầu bộ lạc vu sư. Mà y thì miễn cưỡng được xem là người số hai của Huyết tộc. Với truyền thống của Huyết tộc mà nói, ngược lại cũng không coi là mất thể diện.   

Đối với hành động của Hầu tước Ryan, Tế tư tổ linh có chút sửng sốt. Ông ta sớm phát hiện thực lực của đám Huyết tộc này rất cường hãn. Trong số mười mấy Huyết tộc, ít nhất có hai ba Huyết tộc cấp Hầu tước, còn lại là cấp Bá tước. Lần đầu tiên trong mấy trăm năm qua, Huyết tộc xuất động thực lực này trên địa bàn người khác.   

Vừa tức giận vừa suy đoán ý đồ của đối phương, thấy người dẫn đầu Huyết tộc yếu thế hơn mình, liền hừ lạnh một tiếng, nói:   

- Phi Châu không hoan nghênh quỷ hút máu, cút ra ngoài cho ta.   

Quyền trượng trong tay Tế tư tổ linh dậm xuống, đám vu sư sau lưng cũng quát to theo, khiến cho Huyết tộc run sợ trong lòng. Mặc dù thực lực của Huyết tộc rất cường hãn, nhưng đối mặt với mười mấy Đại vu sư và Tế tư tổ linh, trong lòng bọn họ không hề có bất kỳ lòng tin nào. Muốn chạy trốn thì còn có thể, nhưng chính diện xung đột, tuyệt đối không phải là đối thủ.   

Trên địa bàn của vu sư phát sinh mâu thuẫn với rất nhiều đại vu sư và Tế tư tổ linh, chẳng khác nào trực tiếp đối kháng với toàn bộ bộ lạc vu sư. Mười mấy Đại vu cộng thêm Tế tư tổ linh, đủ để phát huy thực lực gấp đôi ngày thường. Cộng thêm phía sau bọn họ còn có đống lớn đống nhỏ vu sư cấp thấp. Chỉ cần thi triển Tổ linh phụ thể, thực lực tuyệt đối có thể nghiền nát hết thảy.   

Thấy quả nhiên không thể câu thông với đám thổ dân này, mặt Hầu tước Ryan nhăn lại, nhưng vẫn cố nén sự tức giận, trầm giọng nói:   

- Tế tư tổ linh, lần này chúng tôi đến cũng không có ý xúc phạm bộ lạc các người, mà là có chuyện khác cần làm. Chỉ cần các người châm chước cho chúng tôi lần này, từ nay về sau, Huyết tộc và bộ lạc vu sư là đồng minh trọn đời. Hơn nữa, Huyết tộc của chúng tôi trước khi chưa được các người đồng ý, tuyệt đối không bước vào Châu Phi một bước.   

Nhưng rất nhanh Hầu tước Ryan thấy được suy nghĩ không thể câu thông với đám thổ dân này là đúng.   

Lời của ông ta vừa dứt, Tế tư tổ linh liền giơ quyền trượng trong tay, ngửa đầu hét lên giận dữ.   

Chúng Huyết tộc liền cảm thấy căng thẳng trong lòng, còn chưa hồi phục lại tinh thần, chỉ thấy đám vu sư cấp thấp theo tiếng thét của Tế tư tổ linh, đồng loạt quơ tay nhất tề rống giận.   

Sau tiếng rống giận của đám vu sư, Huyết tộc liền nhìn thấy các thân hình gầy nhom dường như trong nháy mắt bành trướng mấy phần. Làn da khô đét bỗng trở nên đẫy đà.   

- Đáng chết.   

Cảm nhận được khí tức hung tàn bốc ra từ trên người đám vu sư, sắc mặt Hầu tước Ryan chợt biến đổi. Đám thổ dân này quả nhiên không biết nói phải trái, lập tức hít một hơi thật sâu, cặp mắt biến thành màu đỏ, bốn cái răng nanh cũng dần dần toát ra.   

Huyết tộc đằng sau biết tình thế không ổn, đồng loạt giơ hai tay lên. Móng tay, răng nanh bắt đầu xuất hiện, hướng đám vu sư nhào tới.   

Lúc này, nếu đã muốn động thủ thì không cần do dự. Đám Tổ linh vừa mới phụ thể, khí thế còn chưa tạo thành, mọi người sẽ có nhiều cơ hội để thoát hơn.   

Trong nháy mắt, đám vu sư quơ thanh lao và quyền trượng, còn đám Huyết tộc thì tốc độ và lực sát thương trước sau như một, hai phe chưa gì đã lao vào nhau, huyết quang bốn phía.   

Nhưng đám vu sư có tổ linh phụ thể, da thịt tất nhiên không phải vấn đề lớn. Còn năng lực tự khỏi của Huyết tộc lại nổi tiếng cường hãn, liều chết xông vào. Trong khoảng thời gian ngắn chưa phân được thắng bại.   

Khí tức bạo loạn khiến cho Giang Khương và cao thủ của Thiên Y Viện trong nháy mắt tỉnh lại. Giang Khương lao ra khỏi lều vải, vung tay lên, Tế Thế Đỉnh vọt đến người hắn. Giang Khương liền bắn lên trên Tế Thế Đỉnh, sau đó bay lơ lửng trên doanh khu, lặng yên không một tiếng động xông ra ngoài.
Advertisement
';
Advertisement