Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Tổ lang linh?   

Giang Khương cau mày nhìn thầy tế đối diện rồi lại quay sang nhìn vị Đại pháp sư Draco, khóe miệng hơi vểnh lên, cũng không che giấu nữa. Dù sao đã bị người ta tìm đến cửa, cũng chẳng giấu được nữa, lập tức nói:   

- Bây giờ tôi biết được thần thú chi linh của các người là cái gì, nhưng của tôi không phải là thần thú chi linh, hơn nữa cũng chẳng liên quan gì đến tổ linh điện của bộ lạc phù thủy các người.   

- Không có quan hệ gì với chúng ta?   

Ánh mắt thầy tế run lên, quay sang nhìn Đại pháp sư Draco, đột nhiên phá lên cười. Đại pháp sư Draco bên cạnh cũng ngửa đầu cười to, giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế giới.   

Giang Khương nghiêng đầu, nhìn đám gà ác cười nghiêng ngả trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.   

Dường như cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ trên người Giang Khương, tiếng cười của đám gà ác kia dần dần dừng lại. Gương mặt gầy đét của thầy tế lộ ra nụ cười cổ quái, nhìn Giang Khương nói:   

- Trưởng phòng Giang, tôi muốn thanh minh với cậu một chút. Cửu Vĩ Hồ trên người cậu chính là thần thú chi linh của tổ linh điện chúng ta.   

- Thần thú Cửu Vĩ Hồ?   

Những cao thủ ngoại viện đứng bên cạnh Giang Khương cùng với mấy người Lý Minh trố mắt nhìn nhau, không biết thần thú Cửu Vĩ Hồ là cái gì? Tại sao lại có trên người Trưởng phòng Giang? Nhưng hẳn đám đại lão bộ lạc phù thủy sẽ không đến kiếm chuyện, đừng nói chi thầy tế Tổ linh đích thân đến cửa, chẳng khác nào Từ Khải Liễu đến nói với người khác chuông Thanh Tâm của nội viện bị người ta ăn cắp. Mọi người nhìn nhau, sau đó nghi hoặc nhìn Giang Khương, xem hắn sẽ nói như thế nào.   

Nhìn nụ cười cổ quái trên gương mặt thầy tế tổ linh cùng với ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ tham lam, Giang Khương cười lạnh một tiếng, làm sao không biết đám người này đến đây là vì cái gì?   

- Được rồi, ông nói Cửu Vĩ thì chính là Cửu Vĩ. Nó tồn tại, nhưng có quan hệ gì với Tổ linh điện của các người?   

Giang Khương cười lạnh, nhìn đám người đối phương, rồi hừ một tiếng.   

Thấy Giang Khương thừa nhận, một đại pháp sư biết tiếng Hoa lập tức thấp giọng dịch lại cho những người bên cạnh, khiến cho ánh mắt tất cả sáng lên, nhìn Giang Khương giống như nhìn một con cừu non, chỉ muốn một ngụm nuốt Giang Khương xuống.   

Thầy tế tổ linh ngược lại mặt không đổi sắc, chẳng qua sự tham lam trong mắt khi nhìn Giang Khương càng nồng đậm mấy phần, trầm giọng nói:   

- Thiên hạ đều biết, Tổ linh điện của bộ lạc phù thủy cung phụng chi hồn các loại thần thú, linh thú. Hơn nữa, ngoại trừ Tổ linh điện của chúng tôi ra thì trên thế giới không còn những thứ khác tồn tại. Chi hồn của các loại linh thú, thần thú đã tán loạn trong ngàn năm chinh chiến. Tuy chúng tôi không biết được cậu có chi hồn thần thú Cửu Vĩ từ đâu, nhưng bất kể thế nào, nó cũng thuộc về bộ lạc phù thủy chúng tôi.   

Phì! Nghe xong, Giang Khương không khỏi bật cười. Tuy hắn biết mục đích của đám người bộ lạc phù thủy, nhưng nghe thầy tế tổ linh nói một cách đường đường chính chính như vậy, không khỏi cười lạnh.   

Nhìn nụ cười giễu cợt của Giang Khương, thầy tế tổ linh hoàn toàn không thèm để ý, nhe răng trắng nhìn Giang Khương cười nói:   

- Nếu là vật bình thường, bộ lạc phù thủy của chúng tôi cho Trưởng phòng Giang cũng không thành vấn đề. Nhưng đây là thần thú chi linh, là căn bản của bộ lạc phù thủy, mong Trưởng phòng Giang trả lại, bộ lạc chúng tôi vô cùng cảm kích.   

- Vô sỉ!   

Giang Khương còn chưa lên tiếng, Lý Minh và hai vị tiên sinh ngoại viện đã đồng loạt mắng thầm một câu. Thầy tế tổ linh dù sao cũng ngang cấp với Viện trưởng Thiên Y Viện, sao lại nói ra mấy lời vô sỉ như vậy? Tuy bọn họ không biết thần thú Cửu Vĩ là cái quái gì, nhưng bất kể thế nào, vật đó cũng thuộc về Giang Khương, chẳng liên quan gì đến bộ lạc phù thủy. Thầy tế tổ linh vì muốn có được vậy này, ngay cả mặt mũi cũng không cần. Ba người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt tăng thêm hai chữ: Vô cùng vô sỉ!   

Giang Khương ngược lại cũng không suy nghĩ gì. Cửu Vĩ có thể dễ dàng dọa Tổ lang linh của Đại pháp sư Draco thành bộ dạng như vậy, đây đối với bộ lạc phù thủy mà nói, chẳng khác nào vũ khí nguyên tử. Bộ lạc phù thủy sẽ nghĩ hết biện pháp để thu vào tay, không để cho nó rơi vào tay người khác. Cho nên, hành động của vị thầy tế này có thể lý giải được.   

Nhưng Cửu Vĩ có thể nói là sinh mạng thứ hai của Giang Khương, tất nhiên không thể nào nhường lại cho bộ lạc phù thủy.   

- Thầy tế tổ linh, Cửu Vĩ chính là vật bổn mạng của tôi, cho nên không thể nào nhường lại. Cái gì là lý do bảo nó thuộc về bộ lạc phù thủy các người, ông không cần lôi ra nữa.   

Giang Khương ngẩng đầu. Lúc này hắn không có thời gian cãi vả với đám người này. Hơn nữa cũng không cần thiết. Dù sao hắn biết rất rõ đối với bộ lạc phù thủy mà nói, không lấy được Cửu Vĩ thì cũng chẳng dùng được mồm mép để đuổi về.   

Nghe lời nói cường ngạnh của Giang Khương, sắc mặt thầy tế tổ linh hơi thay đổi, chậm rãi nói:   

- Trưởng phòng Giang, thần thú chi linh rất quan trọng đối với bộ lạc phù thủy chúng tôi. Nếu trưởng phòng Giang giao nó cho chúng tôi, cậu sẽ có được tình hữu nghị của bộ lạc. Hơn nữa, tất cả vật gì mà bộ lạc chúng tôi có, chỉ cần Trưởng phòng Giang thích, cũng có thể lấy đi, xem như trao đổi.   

- Đúng, Trưởng phòng Giang nên suy nghĩ lại cho thật kỹ. Nơi này là Châu Phi, là phạm vi khống chế của bộ lạc phù thủy. Nếu Trưởng phòng Giang đồng ý tiếp nhận tình hữu nghị của bộ lạc phù thủy chúng tôi, các người sẽ trở thành thượng khách. Thiên Y Viện của Hoa Hạ và bộ lạc chúng tôi sẽ trở thành đồng minh vĩnh viễn.   

Lúc này, một Đại pháp sư gầy lùn quơ thanh trượng ngắn trong tay, nhảy ra nói với Giang Khương bằng cái giọng tiếng Hoa không được lưu loát:   

- Nhưng nếu cậu từ chối ý tốt của chúng tôi, vậy chúng ta chính là kẻ địch của nhau. Xin Trưởng phòng Giang suy nghĩ cho thật kỹ.   

Nhìn tên Đại pháp sư này uy hiếp mình, Giang Khương cười lạnh, nào không biết hai người này đang hát người mặt đỏ người mặt trắng, lập tức nói:   

- Tôi đã nói rất rõ, chuyện của Cửu Vĩ đừng nhắc lại nữa. Hơn nữa, từ lúc nào Thiên Y Viện chúng tôi bị người ta uy hiếp chứ? Với lại, nếu không phải nơi này bùng nổ dịch bệnh, để cứu vãn người dân của Châu Phi, Thiên Y Viện chúng tôi cần gì phải chạy đến nơi này của các người?   

Giang Khương nói xong, sắc mặt đám phù thủy không khỏi cứng đờ. Châu Phi là địa bàn do họ quản lý và khống chế. Ở đây bộc phát dịch bệnh, còn cần người ngoài đến giúp đỡ, đúng là hơi có chút mất mặt.   

Hai vị tiên sinh ngoại viện đứng bên cạnh Giang Khương cũng hiểu được đại khái là chuyện gì. Lần trước tên Đại pháp sư Draco kia đến, đang định đánh nhau, liền bị Trưởng phòng Giang gầm lên một tiếng, tay chân mềm nhũn quỳ xuống xin tha thứ, nhất định là có liên quan đến thần thú chín đuôi này.   

Nên biết rằng khi đó Đại pháp sư Draco còn mang theo nhiều phù thủy khác, nhưng lại bị Trưởng phòng Giang gầm cho một tiếng biến thành bộ dạng như vậy, vật đó cường hãn như thế, làm sao có chuyện nhường lại cho bộ lạc phù thủy?   

Lập tức hai vị tiên sinh ngoại viện trợn mắt tiến lên một bước, trầm giọng quát:   

- Lẽ nào lại như vậy? Thiên Y Viện chúng ta từ lúc nào bị người ta uy hiếp? Chẳng lẽ các người muốn là địch với Thiên Y Viện?   

Nhìn hai người bày ra bộ dạng như vậy, gã phù thủy đầu đội lông chim kia liền biến sắc, quơ thanh trượng trong tay, mắng to:   

- Ai cha, chẳng lẽ chúng ta còn sợ các người sao? Hai người có biết đây là địa phương nào không? Cái gì…cái gì rượu mời không uống…uống rượu phạt.   

Bla…bla….bla…đám pháp sư bên cạnh lập tức vung mộc trượng, thanh lao uy hiếp sang bên này.   

Thua người chứ không thua trận trước giờ là phong cách của Thiên Y Viện. Tuy nói khí thế của đám đại pháp sư rất dọa người, nhưng cao thủ ngoại viện của Thiên Y Viện cũng đồng loạt kêu lên một tiếng, bước lên trước một bước, đứng ở thế đối lập với đối phương.   

Đám phù thủy cấp thấp đứng phía sau đám phù thủy cấp cao thấy vậy cũng đồng loạt xông tới, không chút yếu thế giơ thanh mộc trượng trong tay, trợn mắt há mồm, năm sáu chục người áp đảo nhóm người Giang Khương.   

Quân đoàn trưởng quân đoàn 11 bên kia đã sớm phát hiện không ổn, thấy vậy lập tức gầm lên, vung tay vẫy trăm binh lính có trang bị vũ trang đầy đủ, trong nháy mắt khí thế dâng lên như ban đầu.   

Trong lúc hai bên đang giương nanh múa vuốt, chỉ còn lại Giang Khương và thầy tế tổ linh đứng đối diện, nhìn chằm chằm vào nhau.   

Đứng một hồi, thấy đối phương không có ý định nhúc nhích, thầy tế tổ linh nhẹ nhàng giơ thanh mộc trượng, ra hiệu đám phù thủy đang nhao nhao phía sau dừng lại.   

Giang Khương cũng nhẹ nhàng giơ tay một cái, các cao thủ ngoại viện cùng với các binh lính cũng đều thu động tác, lui về sau một bước.   

- Trưởng phòng Giang, cậu hãy nghĩ lại đi. Nếu trả lại thần thú chi linh cho bộ lạc phù thủy chúng ta, chúng ta sẽ xem cậu còn hơn thượng khách.   

Thầy tế tổ linh nhìn Giang Khương, trầm giọng nói.   

Giang Khương lạnh lùng lắc đầu:   

- Những chuyện khác có thể thương lượng, còn chuyện này thì không.  

Thấy Giang Khương vẫn cự tuyệt, ánh mắt thầy tế tổ linh nheo lại, chậm rãi hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Giang Khương một hồi, sau đó một lần nữa lên tiếng:   

- Đã như vậy, Trưởng phòng Giang hãy gia nhập bộ lạc phù thủy chúng ta, đứng đầu các Đại pháp sư, dưới một người trên vạn người. Toàn bộ kim cương, mỏ vàng, vũ trang, tất cả tài nguyên ở Châu Phi sẽ thuộc về cậu, như thế nào?
Advertisement
';
Advertisement